“Cũng lâu như vậy rồi, vẫn không học được cách lấy hơi sao?”
“Em làm sao có thể lợi hại như chú chứ không có thầy dạy cũng tự biết……”
“Đây là vấn đề thường thức”
“Hừ, kinh nghiệm của chú rất phong phú thì phải.
”
“Hử, góp nhặt tích lũy kinh nghiệm từ trên người em đấy”
“….
.
Lần sau không cho chú tích lũy kinh nghiệm nữa”
“Ngoan, nước đun xong rồi đi tắm rửa đi anh ở cửa trông chừng cho em.
“Được”
Có lẽ là bởi vì chuyện của Đàn Thiên Hương cho nên chú mới cẩn thận như vậy.
Nhưng trên thực tế cho dù chuyện của Đàn Thiên Hương không xảy ra trên người cô, Lệ Minh Viễn cũng sẽ cẩn thận như vậy.
Dù sao bọn họ cũng đang ở một nơi xa lạ, làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút.
Tô Noãn Tâm tắm xong nước nóng đi ra ngoài, đến lượt Lệ Minh Viễn đi vào trong tắm rửa.
Cô vỗ ngực bảo đảm một cái nói: “Chú cứ yên tâm đi, em sẽ thay chú trông chừng cửa để chú đi tắm”
“Hừm, trong sân có đèn đường nếu như sợ hãi thì gọi anh”
“Em không sợ, chú cũng đâu có đi đâu xa, chú ở ngay bên cạnh em mà.
”
Lúc này Lệ Minh Viễn mới vặn nước vào trong phòng.
Tô Noãn Tâm ngồi trên ghế nhỏ ở trong sân, cầm cây quạt nhỏ quạt mát đuổi muỗi.
Đột nhiên, một cô bé đi đến ngoài cửa sân nở nụ cười với cô.
Tô Noãn Tâm vội vàng phất tay về phía cô bé nói: “Bé Anh, mau tới đây”
Sau khi cô bé kia tắm rửa rồi, nhìn sạch