**********
Bạch Kỳ Sương bể Minh Dao lên rồi ôm vào lòng, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào cả.
Cô ấy thương con gái mình, | thương tới nỗi nước mắt tuôn rơi.
Lúc sinh con bé ra, cô ấy đã không thể cho con bé một gia đình hoàn chỉnh rồi, lại còn dẫn con bé chạy xuôi chạy ngược...!trốn.
trong nhà không dám ra ngoài.
Cả đời này của cô ấy, người cô ấy có lỗi nhất chính là Minh Dao của cô ấy!
Sau khi Tô Noãn Tâm bắt máy thì tố cáo nói: “Chú à...!Kỷ Vân Như thực sự ức hiếp người rất quá đáng!”
Lệ Minh Viễn ở đầu bên kia điện thoại lạnh nhạt nói: “Bị thương rồi à?”.
“Không có.
Còn chưa kịp ra tay thì may mà có người do chú phái tới âm thầm bảo vệ em.
Nhưng mà chú à, hồi nãy em thực sự bị dọa sợ chết khiếp đấy.
Minh Dao cũng bị dọa sợ mà khóc rồi kia kìa."
"Anh sẽ tới nhanh thôi, Minh Dao với cô giáo của em không sao chứ?”
“Hai mẹ con họ đang ôm nhau khóc lóc nức nở..”
Bạch Kỳ Sương vừa nghe thấy vậy thì cũng không nhịn nổi nữa mà bật khóc, dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm..”
“Vốn là vậy mà, chẳng phải vậy sao cô! Thế này chẳng phải là còn chưa xảy ra chuyện gì sao! Em kêu cô an ủi Minh Dao, ngược lại cô còn khóc trước tiên”
"Chẳng phải là vì cô thương Minh Dao quá sao.”
“Vậy cô khóc rồi, Minh Dao còn phải thương ngược lại cô nữa.
Cô nhìn Minh Dao đi, khóc tới mức hai mắt sưng cả lên rồi kìa.”
Bạch Kỳ Sương dở khóc dở cười nói: “Được rồi, cô không khóc nữa là được chứ gì...!Cảm ơn tổng giám đốc Lệ đã gấp rút đến đây”.
| Vốn dĩ Lệ Minh Viễn còn thấy hơi lo lắng cho cô nhóc này, nhưng bây giờ nghe cuộc trò chuyện này họ thì lại không thấy lo lắng nữa rồi.
Vào thời khắc quan trọng, cô nhóc này rất ổn định, không tự đưa mình vào tình thể hỗn loạn.
Biểu hiện rất tốt.
“Đi dỗ Minh Dao đi...!Anh sẽ đến nhanh thôi.” “Chú ơi, chú ăn cơm chưa?”
“Vừa về nhà, ăn được một nửa.”
"Ài, vậy lát nữa chú dẫn