**********
Bà ấy là người phụ nữ xấu xa, những lời mắng chửi người khác của bà ấy không cần phải xe
Kỷ Vân Như tức giận tới mức trừng to mắt, cười khẩy nói: “Trong lúc tôi vẫn còn lý trí, quả thực tôi sẽ nể mặt Lệ Minh Viễn...!nhưng lúc tôi mất đi lý trí rồi thì dù là ai tôi cũng chẳng quan tâm đầu! Người đầu, bắt ba người bọn họ lại cho tôi!”
Mấy người bảo vệ nữ từ từ tiến lên.
Trong lòng Tô Noãn Tâm không khỏi lạnh sống lưng.
Trong tình huống này, nếu cô, cô giáo và cả Minh Dao đều rơi vào tay của Kỷ Vân Như, dù bà ấy có xử lý như thế nào đi nữa thì hậu quả về sau chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù có gọi điện thoại cầu cứu cho chú thì cũng không kịp nữa rồi, chưa kể sau khi bị bắt rồi cũng chẳng biết sẽ bị đưa đi đâu!
Đột nhiên, từ ngoài cửa có hai người đàn ông mặc đồ rất bình thường chạy xông vào, trực tiếp đứng chặn trước mặt bọn họ nói: “Cô Tô, mời cô dẫn theo những người khác vào căn phòng bên trong! Ông chủ Lệ sẽ tới ngay thôi!”
Tô Noãn Tâm vô cùng lờ mờ hỏi lại: “Các anh là?”
“Là người bảo vệ bí mật của cô do ông chủ Lệ sắp xếp”
Trời đất ơi.
Chủ nhà có thể mà lại phải người bảo vệ cô trong bóng tối thế này đây.
May là còn có chủ nhà cô, nếu không hôm nay thật sự tiêu đời rồi.
Ai mà ngờ được sau khi Kỷ Vân Như biết được hành tung của cô giáo cô thì lại đột nhiên tìm đến tận đây chứ!
“Vậy làm phiền hai người rồi...!Cô, đi thôi, chúng ta vào phòng trước”
Sau khi Kỷ Vân Như nghe thấy người đột nhiên xuất hiện này là do Lệ Minh Viên phải tới bảo vệ Tổ Noãn Tâm thì không khỏi lấy lại chút lý trí, cau mày nói: “Nói với ông chủ Lệ của các anh, người tôi muốn chỉ là hai mẹ con ở trong