Đúng lúc là cuối tuần, Tô Noãn Tâm và Minh Dao cùng nhau ăn cơm nước xong, nằm trên sô pha xem điện thoại di động.
Tô Noãn Tâm vừa khen Minh Dao diễn xuất thật tốt thì Lục Viễn Phương gọi điện thoại tới.
Cô lập tức ấn nghe, mở loa rồi.
Sau đó mở miệng nói: “Minh Dao bố em gọi điện thoại tới này."
Trong lòng Lục Viễn Phương tràn đầy lửa giận, nhưng vì những lời này mà phải cố nhịn lại.
Có con gái ở đây, không thể làm cô bé sợ.
“Lục Viễn Phương, có chuyện gì?” Lục Viễn Phương hít sâu một hơi: “Là cô đưa Minh Dao đi đóng phim sao?” “Đúng vậy, hiện giờ Minh Dao sống cùng tôi” “Bạch Kỳ Sương đầu?”
“Cô giáo tôi bắt đầu đi làm nên không có thời gian trông Minh Dao”
“Đi làm?” Lục Viễn Phương sửng sốt, nhíu mày nói: “Bây giờ cô ấy...!làm công việc gì?”
“Giống như Ngô Thu, là nhân viên hỗ trợ người mới, dạy người mới đóng phim..”
"Không đóng phim nữa sao?”
"Cô giáo nói tạm thời sẽ không đóng nữa”
"Chuyện Minh Dao đi đóng phim...!cô ấy có biết không?”
“Lúc trước thì chưa biết, sau đó thì biết...!cô giáo không muốn Minh Dao tiến vào ngành này, nhưng tôi cảm thấy...!chỉ là một bộ phim thôi mà, Minh Dao diễn rất vui, còn nói mình vô cùng vui vẻ, thật ra cũng chẳng sao cả”
"Cô giáo cuối cùng bị tối thuyết phục nên cũng không nói gì nữa” Lục Viễn Phương im lặng một chút rồi lại mở miệng: “Minh Dao...!thật sự rất vui sao?”
“Đúng vậy! Minh Dao được di truyền khả năng diễn xuất trời sinh của cô, kỹ thuật diễn xuất vô cùng tốt! Thỉnh thoảng còn dạy tôi, chỉ ra lỗi sai của tôi nữa!”
Con gái của ông ta và Bạch Kỳ Sương...!không ngờ lại được di truyền khả năng diễn xuất trời sinh của Bạch Kỳ Sương!
Không di truyền chút gì của ông ta sao?
Lục Viễn Phương đột nhiên có chút hụt hẫng, nhưng cuối cùng lại quên sạch nguyên nhân ban đầu gọi điện