Cảm giác không giận dỗi, không chiến tranh lạnh với chú, liên tục ở trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt mới là lựa chọn chính xác.
Cho dù là chú, hay là cô, tâm tình đều rất tốt, ngọt ngọt ngào ngào, cảm giác cả linh hồn cũng dễ chịu.
Dưới một thân cây ở trong đoàn làm phim, Minh Dao và Nhiếp Hạo đang cùng ngồi xổm dưới đất vẽ xoắn ốc.
Dù bất cứ như thế nào Tô Noãn Tâm cũng không không nghĩ ra vì sao mỗi lần hai người này ở cùng nhau, chuyện ấu trĩ gì cũng có thể làm được.
Khóe miệng cô run rẩy đi qua nói: “Hai người đang ở đây làm gì vậy?
“Anh ơi em đang vẽ con kiến ạ”
“Chơi vui không?”
“Vui mà…Nhiếp Hạo anh vẽ được mấy con rồi?”
“Năm con?”
“Chậm muốn chết! Em đã vẽ được hai mươi con rồi đó”
“Cái em vẽ không phải là con kiến, mà phải nhỏ hơn một chút”
“Con kiến như vậy chính là con kiến hèn mọn”
“Ừm, vậy em vẽ tiếp đi”
“Anh vẽ nhanh lên, anh vẽ từ bên kia, em vẽ từ bên này… Thành lập một đội ngũ kiến chuyển nhà”
“Đã rõ”
Tô Noãn Tâm cảm giác…Chính mình bị thế giới của bọn họ ngăn cách ở ngoài rồi.
Sao lại không thể dung nhập nổi chứ.
Cô yên lặng bĩu môi, chạy đi tìm ông Ngô.
.
truyện đam mỹ
“Ông, ông nhìn bọn họ…Hiện tại dường như thật tốt”
Ông Ngô yên lặng nhìn lướt qua hướng bọn họ, nhướng mày nói: “Vừa rồi, hai ngưởi họ ăn ý vì diễn bố con mà, cho dù có là người máy”
Ánh mắt ông Ngô hơi trầm, tâm tình có chút phức tạp nói: nhóc…Có tiếc nuối việc mình không có ba không?”
“Hả…Đột nhiên ông nói tới chuyện này làm gì vậy”
“Không có việc gì, chỉ tò mò hỏi một chút thôi”
Tô Noãn Tâm nghĩ nghĩ nói: “Trước kia chắc là có…Đặc biệt là lúc.
Minh Dao lớn như vậy