Mãi cho đến tầng 35, văn phòng trợ lý, cô còn có chút như lọt vào trong sương mù.
Má ơi…Thư ký Lý, sao lại thích cô được nhỉ?
Cô chỉ là một em gái bốn mắt… Tóc ngắn, ngực phẳng, chân còn ngắn…Trên mặt còn ngốc nghếch.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy nếu mình là đàn ông thì mình sẽ không thích một người như mình.
Sao thư ký Lý có thể thích cô chứ…
Sao lại thích cô?
Hay là anh ấy có niềm đam mê đặc biệt, liền thích em gái bốn mắt, ngực phẳng chân ngắn?
Điều này không thực tế mà!
Nhưng tổng giám đốc Lệ là người có tiếng nói một không hai trong công ty…Không thích nói lời vô nghĩa, không nói bậy, càng không phải là một lãnh đạo thích nói dối.
Cho nên…Trong lúc nhất thời đầu óc Lâm Sơn Linh trong trạng thái ngẩn ra.
Hoàn toàn không hiểu rõ lắm.
Mà Lý Mạnh trực tiếp ngồi trên ghế làm việc của mình, thâm mảng Lệ Minh Viễn trong lòng suốt cả buổi sáng.
Quả thực chưa từng thấy qua một tổng giám đốc nào thích xem vào việc của người khác như vậy mà!
Anh nhàn như vậy sao!
Hi vọng bận chết anh đi!
Lệ Minh Viễn làm xong chuyện tốt rồi lại bắt đầu về xử lý công việc.
Giữa trưa Tô Noãn Tâm ăn cơm nước xong liền gọi điện thoại cho anh.
Như đã nói lúc trước, nếu có thời gian không ở cùng nhau thì mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho nhau.
Lệ Minh Viễn cũng vừa mới ăn cơm xong, nhận được điện thoại của cô thì kể chuyện