"Tôi làm khó êm thì có lợi gì cho tôi
chứ?"
"Ừ... Hình như là không có "
"Há mồm ngậm miệng đều phải có quy tắc, còn chưa học được bao lâu nhưng mấy thứ linh tinh vớ vẫn đã học được không ít thì phải! Tôi nghĩ em không cần phải đi học nữa đâu!"
"Chú ơi, tôi ai rồi! Về sau, tôi nhất định sẽ không bao giờ nói ra những lười như vậy nữa! Tôi đảm bảo!"
"Ah..."
"Chú à, tôi thực sự không nghĩ sẽ làmhư vậy đâu, tôi chỉ nói đùa thôi... Tôi học rất vui, học được không ít điều bổ ích, tôi muốn tiếp tục học!
Chú à, người lớn đại từ đại bị không nên chấp nhặt những kẻ tiểu nhân như tôi, không cùng tầng lớp kiến thức như tôi!"
Còn dám làm nũng?
Lê Minh Viễn lại bị chọc cười, nhưng anh không làm khó cô nữa.
Thay vào đó, anh nói thẳng: "Về sau mỗi tuần đều phải về nhà, ngoại trừ việc học cho tốt thì bữa tối đều sẽ do em làm
A! Làm bữa tối cho anh ăn sao? Đơn giản vậy thôi sao?
Mà Lê Minh Viễn cũng không ghét bỏ tài nghệ nấu ăn của cô...
Hơn nữa, đối với chuyện lớn như vậy, ngay cả khi Tần Thiên lộ diện cũng chỉ có năm phần tỷ lệ thắng, vậy mà chỉ cần dùngbữa ăn là có thể đổi?
Tô Noãn Tâm cảm thấy dễ dàng ngoài sức tưởng tượng, vội vàng trả lời: "Không có vấn đề gì cả! Chú, tôi nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho chú! Chỉ là chủ Điêu này không phải là tự chủ làm khó chủ rồi sao? Ngay cả khi Tần Thiên ra tay cũng chỉ có năm phần tỷ suất thành công.
Lê Minh Viễn hờ hững nói: "Tần Thiện thích che giấu thực lực, giả ngây ngô rồi khiến người ta bị mắc lừa, nếu anh ta thực sự xuất hiện, thì anh ta phải nằm chắc một trăm phần trăm phần thắng trong tay, em đừng nghe lời người khác nói! Đôi khi những gì em nghe thấy bên ngoài chưa chắc đã đúng."
Chết tiệt,
Không ngờ Tần Thiên là người như
Tô Noãn Tâm trưng và mặt khó hiểu
vậy?"Nhưng tại sao Tần Thiên lại thích như vậy?"
"Bởi vì anh cho rằng như vậy rất vui... Anh ta nằm trong tay hơn tám mươi phần trăm sản nghiệp của nhà họ Tần, trong tay anh ta có đủ quyền lực, nhưng lại chỉ tiết lộ ra bên ngoài rằng trong tay có bốn mươi phần trăm. Vì vậy, xác suất năm phần là do những người từ nhìn bề ngoài của anh ta mà đoán già đoán non mà thôi."
"Còn chủ, chủ... Chú cũng thích chơi như thế này à?"
Lệ Minh Viễn không hề nói dối cô, nói thắng: "Tôi trái ngược với anh ta. Trong mắt người ngoài, tôi là người