“Có gì to tát đâu chứ, sau này cô nhóc kết hôn với vị hôn phu thì chúng tôi còn phải đi uống rượu mừng nữa mà!”
Lệ Minh Viễn cười nói: “Đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời đến cho các vị.
Nghe vậy, đồng tử của Tiêu Bảo Vỹ khẽ co rút lại.
Lệ Minh Viễn...!Sở hữu khu trung tâm thương mại khổng lồ, đứng đầu chuỗi cửa hàng ăn uống trong giới nhà giàu thủ đô.
Vậy mà thật lòng muốn cưới cô nhóc Tô Noãn
Tâm về làm bà chủ của nhà họ Lệ, mối quan hệ của cô ấy.
Đúng là khó mà có được.
Sau khi Tô Noãn Tâm thay quần áo xong thì đi trang điểm để đóng phim.
Đã không còn là người ăn mày năm đó nữa mà là một người phụ nữ trẻ làm mẹ.
Trang điểm trông vẫn nhợt nhạt như trước...!
Trông xấu hơn, không được xinh đẹp lắm, khuôn mặt có chút tiều tụy.
Cảnh tiếp theo mà cô phải diễn chính là tiếng hét thất thanh khi sinh con...!
Sau đó cả nhà phải chống trả vụ thảm sát, dường như là tuyệt vọng để bảo vệ cô an toàn mới sinh ra được đứa trẻ.
Tiêu Bảo Vỹ nhìn thấy cảnh diễn này thì hai mắt dường như đỏ lên.
Bởi vì vai diễn của anh ta...!Chính là anh ta vừa sinh ra đã mất mẹ.
Lệ Minh Viễn đứng ở một bên xem, khỏe miệng run rẩy nói: “Nhìn vậy mà cũng khóc sao?”
Chỉ như vậy?
Anh chẳng có cảm giác gì cả.
Ngoại trừ có chút buồn cười vì sự nhớ nhung...!Thì diễn xuất của cô nhóc kia cũng không tồi.
Thế nhưng đạo diễn Khương lại không hài lòng.
Anh ta đứng lên quát: “Tô Noãn Tâm, tôi biết cô chưa từng sinh con! Thế nhưng cô không nghiên cứu trước khi diễn hay sao! Làm gì có người nào sinh con như cô chứ? Vẻ mặt của cô như đang ở trong đám tang vậy!” “Vai diễn người nhà trong bộ phim còn chưa chết đâu!”