**********
Ngay cả Lệ Minh Viễn cũng không khỏi nhưởng mày khi nhìn thấy cảnh này.
Làm tốt lắm.
Chắc là mọi người đều biết rằng chuyện kiểu này chỉ có thể mượn lúc uống xong rượu mới dám làm, sau khi tỉnh táo thì không bao giờ có thể làm được.
Cái này gọi là thành thật sau khi uống rượu, mỗi một động tác đều là thứ xuất phát từ bên trong, là điều mà bản thân thực sự muốn làm.
Ngô Thu bị giữ tại chỗ không thể di chuyển, ngón tay bắt đầu run rẩy.
Tên khốn này thực sự đang ép cô ấy.
Anh ta say, nhưng cô ấy không say!
Bạch Kỳ Sương thấy vậy, không khỏi thở dài một hơi, sau khi đưa Minh Dao đang ngồi trên chân cho Tô Doãn Tâm, liền đi về phía hai người họ nói: "Ngô Thu...!cậu muốn tớ nợ cậu, cả đời vẫn không thể rõ ràng sao?” “Dương Tiêu Nam người ta đã làm đến mức này rồi...!cậu không hề cảm thấy đau lòng sao?” “Cuối cùng...!cả đời này của tớ đã bị hủy hoại, khiến cậu cũng bị hủy hoại theo, cậu lại khiến anh ta bị hủy hoại theo...!tớ đúng là kẻ phạm tội!” “Lúc đầu, là do cậu gần gũi anh ta trước...!hơn nữa tớ nghĩ ngay từ đầu anh ta không làm gì sai cả!” "Là tất cả mọi người, không có ai đứng ra, không phải một mình anh ta!” “Tớ là người trong cuộc cũng không trách những người này, cậu có tư cách gì để mà trách họ?” “Dương Tiêu Nam không sai...!cậu giận lây anh ta mới là sai!” “Ảnh để Dương kia không nợ cậu...!bị cậu thả câu, yêu cậu, xong việc cậu lại đối xử với người ta như vậy...!như vậy có đúng không!"
Ngô Thu lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Những việc tớ làm là vì ai!" "Vì ai thì cũng đừng vì tớ...!tớ sợ cậu còn chưa đủ sao! Tất cả đều đã là quá khứ, tớ đã có thể nghĩ thông rồi, cậu vẫn sống trong quá khứ làm gì! Tớ nói thẳng...!đời này tớ nợ cậu quá nhiều, không muốn nợ cậu cái gì nữa!” “Nếu cậu còn đối xử như vậy với người mà cậu từng rất thích...!thì tớ sẽ rời xa cậu, tớ sẽ ra nước ngoài, có chết cũng không chơi với cậu nữa!” “Nếu không chỉ nợ càng ngày càng nhiều, cả đời cũng không rõ...” Ngô Thu dở khóc dở cười nói: "Bạch Kỳ Sương, cậu đang uy hiếp tớ sao?"