**********
Tô Noãn Tâm thấy cô ấy không nói, hình như là đã tức giận:
Nhưng cảm thấy chỉ cần thêm chút lửa và việc sẽ thành...!liền chăm chỉ khiêu khích: "Chị Ngô...!nếu không, chị cũng không say, đàn anh Dương đáng thương như vậy...!chị có thể đưa anh ấy về được không...!
Ngô Thu tức giận trừng mắt nhìn cô: "Em đang lấy thân phận bà chủ để ra lệnh cho chị à?"
Tô Noãn Tâm chớp mắt nói: "Nếu có tác dụng...!vậy thì bà chủ ra lệnh cho chị..." "Ha, Tô Noãn Tâm, nhớ kỹ cho chị."
Nói xong, cô ấy hít một hơi thật sâu, cúi xuống, ôm lấy Dương Tiêu Nam, kéo anh ta dậy, nói: "Đi...!đưa anh về nhà." "Vợ...!muốn đưa anh về nhà sao?" “Ừ, đưa anh về nhà!” Hai mắt Ngô Thu đỏ hoe.
Dương Tiêu Nam nở nụ cười như một đứa trẻ ngốc nghếch, như đứa trẻ lạc đường bị Ngô Thu đỡ đi.
Mọi người đều cảm thấy vui mừng.
Hôm nay coi như là đã làm được một điều vô cùng ý nghĩa.
"Nào, cạn ly!”
Mọi người đều có tâm trạng vui vẻ, uống thêm vài ly
Cuối cùng, đến cả Tô Noãn Tâm cũng uống thêm vài nữa.
chén.
"Chú, cõng...!như lần trước, công cháu về...!
Lệ Minh Viễn đứng dậy chào mọi người: "Chúng tôi về trước đây.
Mọi người cứ tiếp tục, đã thanh toán xong hết rồi."
Sau đó anh nhìn Bạch Kỳ Sương và Minh Dao, nói: "Lát nữa bảo tài xế đưa hai người trở về" "Đừng lo cho tôi, tôi có thể tự bắt taxi về." "Không được, nếu lỡ xảy ra chuyện...!cô nhóc sẽ tức giận"
Bạch Kỳ Sương cười khổ: "Ừm...!Dương Diễm, một lát em cùng Xuân Mạn đi cùng cô.
"Vâng thưa ảnh hậu Bạch!"
Dương Diễm từng học diễn xuất với Bạch Kỳ Sương, sau khi Lâm Xuân Mạn biết Bạch Kỳ Sương dạy ở phòng làm việc của Noãn Tâm đã chủ động đến học diễn xuất với các học viên.
Vì vậy bọn họ đều đã thân với nhau từ lâu.
Lệ Minh Viễn cúi xuống, Tô Noãn Tâm trực tiếp nhảy lên, Lệ Minh Viễn đỡ lấy cô, đứng thẳng người bước đi.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của họ, chỉ cảm thấy tuy người trẻ cặp với người lớn tuổi hơn nhiều hay gì đó thường rất kỳ lạ, nhưng nhìn hai người này lại cảm thấy rất