Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Hoắc Chính Nam không có ở nhà chính là điều thoải mái nhất, không chỉ có Lục Lạc Cẩm thoải mái, Hoắc Ngôn Hình muốn làm việc gì cũng tiện hơn rất nhiều.
Tuy rằng hắn muốn Lục Lạc Cẩm đi theo hắn, nhưng trước nay không nghĩ tới phải dùng thủ đoạn cường ngạnh đem người đoạt lấy.
Việc này không phải hắn đang cố ý diễn, mà hắn cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Hoắc Ngôn Hình hy vọng Lục Lạc Cẩm cam tâm tình nguyện cùng hắn ở bên nhau, hắn cũng hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lục Lạc Cẩm mỉm cười với hắn.
Cho nên hắn không nóng nảy, chỉ cần Hoắc Chính Nam đừng động tay động chân bạo lực đối với bảo bối trong lòng hắn, Hoắc Ngôn Hình có thể từ từ từng bước thực hiện mục đích của mình.
Hoắc Ngôn Hình hẹn Lục Lạc Cẩm, chủ động gọi điện thoại cho cậu, vẫn lấy cái cớ trước kia, chính là muốn đem cái lắc tay trả cho cậu.
Lục Lạc Cẩm nhìn đến dãy số xa lạ gọi tới cũng không muốn tiếp, nhưng nghĩ đến hiện tại Hoắc Chính Nam đang ở nước ngoài, lại không xác định số điện thoại này có phải của Hoắc Chính Nam dùng chiêu trò hay không, cuối cùng do do dự dự, vẫn là nhận.
Cậu không biết người gọi là Hoắc Ngôn Hình, ngữ khí của Lục Lạc Cẩm cũng bình thường tự nhiên: "Ai đấy ạ?"
"Là tôi, Hoắc Ngôn Hình." Hoắc Ngôn Hình đơn giản trực tiếp mà nói, "Buổi tối có thể mời cậu ăn bữa cơm không, thuận tiện đem lắc tay trả cho cậu."
Nếu Lục Lạc Cẩm từng trải một chút, có lẽ sẽ nhận ra lời nói của Hoắc Ngôn Hình rất giống lời mời hẹn hò, trọng điểm là mời cậu ăn cơm mà không phải là trả lắc tay cho cậu, nhưng mà Lục Lạc Cẩm sau khi nghe người gọi là Hoắc Ngôn Hình, kinh ngạc quá mức, cũng không có chú ý tới những lời này của Hoắc Ngôn Hình rốt cuộc có ý tứ gì.
Cậu nói lắp bắp, một mặt bình tĩnh vừa rồi lập tức tan thành mây khói: "......!Hoắc tiên sinh? Chú, chú làm sao lại có số điện thoại của con vậy ạ?"
Cậu rõ ràng không nói cho Hoắc Ngôn Hình số điện thoại của mình, vậy thì làm sao Hoắc Ngôn Hình lại có thể gọi cho cậu được chứ.
Hoắc Ngôn Hình cười khẽ, hắn cảm thấy Lục Lạc Cẩm rất ấu trĩ, rất đáng yêu: "Muốn biết số điện thoại của cậu khó lắm sao?"
Cũng đúng, chuyện này đối với Hoắc Ngôn Hình có là gì đâu.
Nghe Hoắc Ngôn Hình nói như vậy, Lục Lạc Cẩm liền biết bản thân đúng là ngốc.
"Tôi đã đặt chỗ rồi, chút nữa kêu tài xế tới đón cậu, lúc nảy lắc tay cũng đã chuẩn bị tốt, sẽ không quên nữa đâu."
Ngữ khí Hoắc Ngôn Hình truyền qua điện thoại đặc biệt ôn hòa, nhưng thực tế lại không cho Lục Lạc Cẩm có cơ hội lựa chọn.
Tuy rằng hắn mở miệng câu đầu tiên là hỏi đêm nay có thể mời Lục Lạc Cẩm ăn cơm không, nhưng trên thực tế, nhà hàng cũng đã đặt, căn bản là không cho Lục Lạc Cẩm có cơ hội lựa chọn.
Nhưng mà lúc này, thật sự Lục Lạc Cẩm không muốn đáp ứng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuy Lục Lạc Cẩm cũng không phải sợ lạnh lắm, nhưng thân thể cậu lại không chịu được lạnh.
Hôm trước nhiệt độ không khí hạ xuống, Lục Lạc Cẩm dậy sớm mở cửa sổ, gió mạnh thổi vào, đầu liền bắt đầu đau.
Cậu không phải kiểu người giỏi chăm sóc cho bản thân, cũng không có để ở trong lòng, còn tưởng rằng chỉ là ngủ không đủ giấc.
Làm sao nghĩ đến hôm nay lại phát sốt, cậu không đi bệnh viện cũng không dám kêu bác sĩ gia đình đến, sau khi uống thuốc vẫn luôn ngủ đến bây giờ, vừa tỉnh lại rốt cuộc mới thoải mái được một chút, liền nhận được điện thoại của Hoắc Ngôn Hình.
Lục Lạc Cẩm cảm thấy trạng thái của mình bây giờ vẫn là không ra khỏi nhà sẽ tốt hơn, không nói bệnh có thể sẽ càng nghiêm trọng, mà có khi sẽ lây bệnh cho Hoắc Ngôn Hình, như vậy càng không tốt.
Nhưng nói ra lời cự tuyệt Hoắc Ngôn Hình......!chuyện này quá khó khăn, cậu làm không được.
Đặc biệt là Hoắc Ngôn Hình bận rộn như vậy, còn cố ý dành thời gian chỉ vì đem lắc tay trả cho mình, Lục Lạc Cẩm làm sao có thể không biết xấu hổ nói không đi, còn nếu nói mình bị bệnh, như vậy giống như là đang lấy cớ.
Cuối cùng suy nghĩ trải qua một phen giãy giụa, Lục Lạc Cẩm vẫn là đồng ý: "......!Vâng, được ạ."
Buổi tối người tới đón Lục Lạc Cẩm vẫn như cũ là trợ lý của Hoắc Ngôn Hình, Lục Lạc Cẩm lúc này đã nhận ra y.
Trên xe mở điều hòa, rất ấm áp.
Lục Lạc Cẩm vẫn luôn mang khẩu trang không có bỏ xuống.
Bởi vì quá ấm áp, còn không có ngồi được bao lâu, cậu đã mơ màng muốn ngủ.
Vị trí nhà hàng cũng không xa, chưa tới mười phút đã đến.
Hoắc Ngôn Hình không có chọn nhà hàng xa hoa gì, hắn sợ Lục Lạc Cẩm không thích ứng được, cuối cùng chọn một cái nhà hàng do trợ lý hắn đề cử.
Nhà hàng được trang trí hoàn toàn theo phong cách cổ phong, ánh đèn vàng nhạt, mỗi bàn đều có một mành vải cách xa nhau, một bên là kệ sách, trên đó đều là sách cổ.
Một bên khác là cảnh quan của hồ hoa sen, trên mặt nước còn có núi giả thuyền nhỏ.
Hoắc Ngôn Hình vốn định bao toàn bộ nhà hàng, rồi lại sợ quá ít người sẽ làm Lục Lạc Cẩm khẩn trương, cuối cùng chỉ bao một nữa.
Điện thoại của Lục Lạc Cẩm là do Hoắc Chính Nam đưa, nhưng cậu từ trước đến nay đều không có tìm hiểu nó, ngày thường nhiều nhất cũng chỉ xem tiểu thuyết.
Nhưng đối với nhà hàng này cậu đã thấy trên mạng rất nhiều lần, đặc biệt hot, đương nhiên, cậu cũng không phải đối với món ăn nơi này có hứng thú, đơn giản là bởi vì thời điểm có người chia sẻ lên mạng, cậu đã vô tình thấy một quyển tiểu thuyết từ lâu không xuất bản trên thị trường nữa.
Sách ở đây mọi người đều có thể mượn, nhưng trước tiên phải thế chấp gấp ba lần tiền sách.
Lục Lạc Cẩm không phải không giao nổi tiền thế chấp, chỉ là bởi vì một mình cậu không dám tới.
Nhà hàng này rất nổi tiếng, cho dù đến lúc nào, cũng đều rất đông người.
Ở trong trường hợp có nhiều người, Lục Lạc Cẩm đương nhiên sẽ có áp lực.
Kêu Hoắc Chính Nam cùng đi với cậu tới nơi này là việc hoàn toàn không có khả năng, một là Hoắc Chính Nam căn bản sẽ không đi với cậu, hai là Lục Lạc Cẩm cũng không nghĩ muốn đến cùng với Hoắc Chính Nam.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay Hoắc Ngôn Hình chính là hẹn cậu ở chỗ này gặp mặt, Lục Lạc Cẩm tâm tình mạc danh tốt lên không ít, đầu cũng không còn đau như trước nữa.
Trợ lý đương nhiên rõ ràng Hoắc Ngôn Hình đối với Lục Lạc Cẩm tồn tại loại tâm tư gì, bởi vậy y đối với cậu vẫn rất khách khí, sau ngừng xe giúp cậu mở cửa, dẫn cậu tới trước mặt Hoắc Ngôn Hình.
Đại khái là bởi vì sinh bệnh, Lục Lạc Cẩm không có sức lực dư thừa nào, hiện tại nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình ngược lại không còn khẩn trương như trước nữa, cậu nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình, tháo khẩu trang xuống, sau đó kêu một tiếng: "Hoắc tiên sinh."
Hoắc Ngôn Hình rất hài lòng thái độ của Lục Lạc Cẩm đối với hắn, hắn đương nhiên không hy vọng Lục Lạc Cẩm mỗi lần đối diện với hắn đều là khẩn trương sợ hãi, hắn cười: "Ngồi đi."
Lục Lạc Cẩm ngồi xuống, người phục vụ liền