Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Hoắc Ngôn Hình thuận miệng gọi phần ăn dành cho hai người, món cảm thấy dùng được nhất chỉ có Phật khiêu tường*, so với những chỗ hắn từng ăn đều không bằng.
*Phật khiêu tường hay còn gọi là Phật nhảy tường.
Một món ăn ở Phúc Kiến.
Hoắc Ngôn Hình hy vọng hiện tại thời gian có thể dừng lại, trải qua lâu như vậy rốt cuộc mới hẹn được tiểu mỹ nhân, thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng so sánh với trước kia, Lục Lạc Cẩm có vẻ càng không được tự nhiên.
Có lẽ bởi vì đây là lần đầu cậu cùng người không quen thuộc ở bên ngoài dùng cơm, người này lại là Hoắc Ngôn Hình.
Lục Lạc Cẩm chỉ cần vừa nhấc đầu, là có thể cảm nhận được khí thế Hoắc Ngôn Hình bốn phương tám hướng vây lấy mình.
Về phương diện khác, cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, Lục Lạc Cẩm khó chịu.
Đối với việc này cậu không thể tự mình khống chế, thật ra cậu hy vọng bản thân có thể khỏe hơn một chút, nhưng mà bây giờ đầu thật sự rất đau.
Chính là cậu vẫn còn nhớ, nơi này có một quyển sách cậu vẫn luôn muốn xem, mặc kệ đầu vẫn còn đau, Lục Lạc Cẩm vẫn cố chống người đứng lên đi tìm.
Kệ sách là ở bên cạnh bọn họ, Lục Lạc Cẩm đầu tiên xem xét ngồi ở đây có thể chạm tới những quyển sách hay không, sau đó lại đột nhiên đứng lên, đi đến chỗ để sách.
Lục Lạc Cẩm rất nhanh đã tìm được, cậu vẫn còn nhớ quyển sách này là từ thời Tống do người chu dung viết《 Mười ba năm tỉnh mộng》.
Quyển sách này cùng loại với tiểu thuyết chí quái, bên trong có tổng cộng mười ba chuyện xưa.
Trên mạng vốn dĩ có nhiều phiên bản rải rác, nhưng không phải mỗi cốt truyện đều được phiên dịch, Lục Lạc Cẩm đến nay đều chưa xem hết.
Bởi vì quyển sách này rất ít người đọc, sớm đã không còn xuất bản nữa, cậu ở các trang web lục soát một vòng, còn tưởng rằng bản thân sẽ không có duyên đọc được.
Không nghĩ đến nơi này lại có, còn là bản dịch bạch thoại*.
*Bạch thoại: là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên phương ngôn được nói tại khắp Trung Quốc.
Lục Lạc Cẩm sau khi tìm được quyển sách lập tức đến chỗ đăng ký mượn đọc, đây là lúc cậu cảm thấy có tinh thần nhất sau cả ngày bị cơn sốt hành hạ làm cho hoa mắt đau đầu, trong lòng còn nghĩ, lần này đến đây một chuyến xem ra cũng không phải uổng công, lắc tay đã lấy được, còn mượn được quyển sách cậu vẫn luôn muốn đọc.
Chờ cậu trở về ngồi xuống, Hoắc Ngôn Hình thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, vẫn là hỏi: “Có phải cậu không được thoải mái hay không?”
Nếu hiện tại cậu chịu thừa nhận thì tốt rồi.
Lục Lạc Cẩm trong lòng nghĩ nếu là thừa nhận, có lẽ Hoắc Ngôn Hình sẽ đưa cậu về.
Nhưng thực tế cậu căn bản không hiểu con người của Hoắc Ngôn Hình, càng không biết nếu bản thân nói như vậy Hoắc Ngôn Hình sẽ làm như thế nào, cuối cùng chỉ nói: “…… Không có, con không có việc gì.”
Hoắc Ngôn Hình cho rằng cậu là đang khẩn trương, lại nhìn trong chốc lát, mới hỏi đến quyển sách trong tay cậu: “Cậu mượn sách?”
Nói đến chuyện này, làm Lục Lạc Cậu nói nhiều hai cậu, cậu cười khẽ: “…… Vâng, con đã tìm quyển sách này thật lâu, nhưng chỉ nơi này có, kỳ thật con vẫn luôn muốn đến đây mượn quyển sách này……”
Không nghĩ tới lần này đến đây lại ngoài ý muốn hoàn thành niệm tưởng trong lòng Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Ngôn Hình lại nhìn kỹ Lục Lạc Cẩm vài lần, phát hiện nụ cười của cậu càng hiện rõ vẻ tiều tụy, hô hấp cũng dồn dập.
Cái này làm cho hắn không khỏi hỏi lại một lần nữa: “Cậu thật sự không có việc gì sao? Tôi xem sắc mặt cậu hình như không tốt lắm.”
Lục Lạc Cẩm đương nhiên không tốt.
Đi một vòng, lại gắng sức tìm sách, ngồi xuống một lúc sau, Lục Lạc Cẩm chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
Thời điểm cùng Hoắc Ngôn Hình nói hai câu cũng không có chuyện gì, nói xong liền cảm giác đầu thình thịch đau lên, lỗ tai cũng phát ra tiếng ong ong.
Bộ dáng cậu lúc này đã không thể lại dùng câu “Không có việc gì” để che dấu, rõ ràng là cậu không được khỏe.
Hoắc Ngôn Hình trực tiếp duỗi tay sờ trán cậu, kết quả bị độ ấm trên trán của cậu làm cho hoảng sợ: “…… Cậu phát sốt?”
Một bàn đồ ăn mỹ vị trước mặt cũng không ăn nữa, Hoắc Ngôn Hình cũng không nghĩ tới Lục Lạc Cẩm phát sốt nghiêm trọng như vậy, hắn nâng Lục Lạc Cẩm dậy: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Lục Lạc Cẩm còn muốn cậy mạnh nói không có việc gì, nhưng cả người gần như mất trọng lượng, cậu giống như tôm chân mềm không có sức lực, mềm mại dựa vào người Hoắc Ngôn Hình.
Hoắc Ngôn Hình cũng không khách khí, sau đó liền đem cậu ôm lên.
Lục Lạc Cẩm vóc dáng không cao, thể trọng cũng nhỏ gầy.
Bởi vì kì trưởng thành cơ thể không đủ dinh dưỡng, hiện tại thân hình đều đã định ra là như vậy.
Hai chân đột nhiên mất đi thăng bằng, Lục Lạc Cẩm theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ Hoắc Ngôn Hình, quyển sách trên tay còn nắm chặt không buông ra.
Hoắc Ngôn Hình không có chú ý đến Lục Lạc Cẩm đối với quyển sách này chấp nhất, hắn chỉ cảm thấy Lục Lạc Cẩm thuận tay như vậy là theo thói quen.
Bởi vì động tác ôm lấy cổ hắn quá tự nhiên, tựa hồ căn bản không phải ngoài ý muốn của Lục Lạc Cẩm.
Việc này không tránh khỏi khiến cho Hoắc Ngôn Hình suy nghĩ, có lẽ Hoắc Chính Nam đã ôm cậu rất nhiều lần, cho nên cậu mới phản ứng tự nhiên như vậy.
Hoắc Ngôn Hình rất nhanh đã đem Lục Lạc Cẩm đưa đến bệnh viện.
Kỳ thật chỉ là nóng sốt bình thường thôi, uống thuốc đầy đủ nghỉ ngơi tốt sẽ không sao cả, nhưng Hoắc Ngôn Hình lại dặn dò bệnh viện sắp xếp một phòng bệnh, muốn cho Lục Lạc Cẩm ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.
Hắn là mang tâm tư trong lòng.
Sắp xếp Lục Lạc Cẩm ở bệnh viện một đêm, hắn đã có thể ở bên cạnh Lục Lạc Cẩm thêm một chút nữa, cơ hội tốt như vậy, vì sao không biết tận dụng.
Hoắc Ngôn Hình làm việc cẩn thận, tuy rằng đem mỹ nhân đưa đến bệnh viện của Hoắc gia, nhưng hắn vẫn dặn dò bác sĩ không để cho người nhà hắn biết, hiện tại không cần thiết cho Hoắc Chính Nam biết hắn tiếp cận Lục Lạc Cẩm, rốt cuộc Lục Lạc Cẩm vẫn không có suy nghĩ rời khỏi Hoắc Chính Nam, nếu để tên Hoắc Chính Nam tính tình tàn bạo ấy biết hắn tiếp cận Lục Lạc Cẩm, gã đương nhiên sẽ không dám làm gì hắn, nhưng sau lưng hắn ai biết được gã sẽ làm gì Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Ngôn Hình cũng không muốn bởi vì quan hệ của bọn họ mà khiến cho tiểu mỹ nhân chịu ủy khuất, hắn muốn đối với tiểu mỹ nhân thật tốt, làm sao có khả năng đẩy người hắn thương vào hố sâu.
Lục Lạc Cẩm sau khi được truyền dịch đã khá hơn nhiều, nghỉ ngơi bình tĩnh trong chốc lát, hiện tại tinh thần cũng không tồi, thời điểm Hoắc Ngôn Hình đi vào phòng bệnh, nhìn thấy cậu vậy mà còn có sức lực đọc sách.
Trong nháy mắt Hoắc Ngôn Hình cảm thấy Lục Lạc Cẩm thật đáng yêu, rõ ràng là không được khỏe, vừa rồi ngay cả đứng còn không vững, lại vẫn như cũ không bỏ xuống được quyển sách, còn tự mình muốn xem.
Một đôi mắt hiển nhiên là vô thần, lại còn ở nơi đó nỗ lực mở to, lao lực mà nhìn sách.
Hoắc Ngôn Hình xách theo một túi cháo đi vào, Lục Lạc Cẩm thấy hắn vào, cất đi