Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Sau khi xác định buổi tối Hoắc Ngôn Hình sẽ đến nhà mình ăn cơm, Hoắc Chính Nam gọi điện thoại thông báo với Lục Lạc Cẩm, bởi vì hai ngày nay đầu bếp xin nghỉ nên việc chuẩn bị bữa tối đều giao cho Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam không muốn Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy Lục Lạc Cẩm, càng không muốn Lục Lạc Cẩm phải tự mình xuống bếp, nhưng Hoắc Ngôn Hình đã nói buổi tối sẽ mang theo một người, còn dùng giọng điệu ái muội như vậy, cho nên Hoắc Chính Nam cũng không còn lo lắng như trước nữa.
Hoắc Chính Nam nghĩ, việc này có lẽ là do gã suy nghĩ quá nhiều, Hoắc Ngôn Hình nếu thật sự có hứng thú đối với Lục Lạc Cẩm, đoán chừng đã sớm hành động, hà tất gì phải chờ đến tận bây giờ mà một tí rụt rịch cũng không thấy.
Còn nữa, nhất định Lục Lạc Cẩm không có tâm tư gì đối với Hoắc Ngôn Hình, từ trước tới nay gã vẫn luôn tin tưởng điều đó.
Lục Lạc Cẩm sau khi nhận được điện thoại của Hoắc Chính Nam, biết được buổi tối Hoắc Ngôn Hình sẽ đến đây dùng cơm, cậu đột nhiên có chút hồi hộp.
Hoắc Chính Nam còn dặn dò cậu phải chuẩn bị thật tốt, điều này thật sự đã làm khó cho cậu, cậu cũng không biết Hoắc Ngôn Hình thích ăn món gì, cũng không biết mình có thể chuẩn bị tốt hay không.
Sau khi treo điện thoại, Lục Lạc Cẩm liền đi đến phòng bếp xem xét tủ lạnh còn thiếu thứ gì, mà đúng lúc này, Hoắc Ngôn Hình gửi tin nhắn đến.
Hoắc Ngôn Hình gửi đến hai tin, tin thứ nhất là “Đêm nay tôi sẽ qua đó ăn cơm” và tin thứ hai là “Tôi thích tôm, còn thích xương sườn kho tàu”.
Có lẽ Hoắc Ngôn Hình và Hoắc Chính Nam không ý thức được, nhưng Lục Lạc Cẩm lại ngoài ý muốn phát hiện những món mà bọn họ thích cũng không khác nhau lắm.
Đều là tôm và thịt.
Bởi vì đều là những món hai người họ thích ăn, Lục Lạc Cẩm liền chuẩn bị một lần rất nhiều, có ba món đều là tôm, một món là thịt kho tàu, còn có cả sườn xào chua ngọt và một nồi canh hải sản.
Tuy rằng đều là cơm nhà, cũng không có những công đoạn phức tạp, nhưng khi chuẩn bị một bàn đồ ăn như vậy, Lục Lạc Cẩm đã tốn không ít thời gian và công sức, hơn nữa nghĩ đến việc Hoắc Ngôn Hình còn cố ý gửi tin nhắn đến cho cậu nói hắn thích ăn cái gì, Lục Lạc Cẩm lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lục Lạc Cẩm thật dụng tâm mà chuẩn bị, bởi vì đây là lần đầu tiên Hoắc Ngôn Hình ăn những món cậu làm, cậu hy vọng bản thân có thể nấu thật ngon, càng hy vọng Hoắc Ngôn Hình sẽ thích, cậu không muốn thấy hắn thất vọng về cậu.
Nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình khi đến đây còn mang theo một người lạ mặt, Lục Lạc Cẩm ngây ngẩn cả người.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ có hai người Hoắc Chính Nam và Hoắc Ngôn Hình, nên khi nhìn thấy người thứ ba xuất hiện, Lục Lạc Cẩm nhất thời không phản ứng kịp.
Mãi cho đến khi nhìn thấy người nọ kéo cánh tay Hoắc Ngôn Hình, cậu mới ý thức được, người này là đến cùng Hoắc Ngôn Hình.
Đối phương lớn lên thanh tú, khi cười rộ lên còn xuất hiện đôi má lúm đồng tiền, quan trọng hơn là, toàn thân y tản ra một loại khí chất tự tin hào phóng, hoàn toàn đối lập so với Lục Lạc Cẩm.
Lục Lạc Cẩm cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Hoắc Chính Nam và Hoắc Ngôn Hình gọi điện thoại cũng đã gọi, nhắn tin cũng đã nhắn, nhưng tuyệt đối không ai nói cho cậu biết rằng buổi tối sẽ xuất hiện tổng cộng bốn người mà không phải là ba.
Đang lúc thất thần, nam sinh kia chủ động bắt tay với Lục Lạc Cẩm, y cười nhạt nói: “Chào cậu, tôi tên Tống Du.”
Lục Lạc Cẩm được người khác bắt tay thì có chút hoảng, đối phương lại còn thân thiện như vậy, cậu muốn ghét người ta cũng không ghét được.
Lục Lạc Cẩm theo chân bọn họ vào bên trong ăn cơm.
Hoắc Chính Nam tốn không ít công sức mới xin được hai bình rượu từ Hoắc lão gia, từ trước đến nay vẫn luôn tiếc không dám uống, nhưng Hoắc Ngôn Hình đã muốn, gã không thể không mang ra.
Vốn dĩ đêm nay tính toán sẽ uống trước một bình, vậy thì gã cũng có thể uống ké mấy ly, kết quả gã vừa mới lấy ra tới, Tống Du liền ở một bên khuyên bảo Hoắc Ngôn Hình: “Đêm nay không phải còn lái xe sao, đừng uống rượu.”
Lục Lạc Cẩm yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Sau khi nghe Tống Du nói như vậy, Hoắc Ngôn Hình bất đắc dĩ cười nói: “Cũng đúng, Chính Nam, con nghe thấy không, đêm nay chú uống không được, con cứ đóng gói mang về cho chú.”
“Vậy...vậy thì mang về.” Hoắc Chính Nam rất muốn mắng Tống Du lắm miệng, đêm nay gã đã liếc nhìn Tống Du không ít lần.
Hôm nay thấy được bộ dáng tiểu yêu tinh này của Tống Du, gã liền cảm thấy Hoắc Ngôn Hình nhất định sẽ không bao giờ để mắt tới Lục Lạc Cẩm.
Nói về đẹp, mặc dù diện mạo Tống Du không bằng Lục Lạc Cẩm, nhưng trên người của y lại tỏa ra loại mỵ lực vô hình, phong thái tự tin và hào phóng đoán chừng cả đời này Lục Lạc Cẩm cũng không bao giờ có được.
Nhìn tuổi tác cũng không nhỏ hơn gã là mấy, nhưng lời nói và hành động lại thành thục hào phóng.
Hoắc Chính Nam quang minh chính đại nhìn y thêm vài lần, chỉ cảm thấy mắt nhìn người của Hoắc Ngôn Hình quả thật không tồi.
Cho đến lúc này đây, Hoắc Chính Nam đã hoàn toàn tin tưởng, Hoắc Ngôn Hình nhìn không vừa mắt Lục Lạc Cẩm.
Hôm nay, khi Hoắc Ngôn Hình mang theo Tống Du vốn dĩ đã có tính toán từ