Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Lục Lạc Cẩm cảm thấy bản thân rất ngốc.
Cũng rất buồn cười, lại giống như có chút đáng thương.
Cậu yên lặng cầm bát canh đứng ở phòng bếp, lại không dám thở dài, cậu cảm thấy bản thân ngay cả tư cách thở dài cũng không có.
Hoắc Ngôn Hình thân thiết với cậu, quan tâm cậu, cơ bản bởi vì Hoắc Ngôn Hình là người tốt, chỉ là do cậu quá ngu ngốc, cho rằng người ta đối với mình tốt một chút, liền thật sự là như vậy.
Cả buổi tối hôm nay Hoắc Ngôn Hình vẫn không nhìn đến Lục Lạc Cẩm đó là bởi vì hắn sợ Hoắc Chính Nam sẽ nghi ngờ, hiện tại cách tốt nhất là không để gã phát hiện bọn họ từng lén lúc gặp nhau.
Nhưng Hoắc Ngôn Hình lại không nghĩ tới, ngày hôm nay gã mang theo một người đến, Lục Lạc Cẩm sẽ suy nghĩ như thế nào.
Vấn đề chênh lệch tuổi tác tất nhiên dẫn tới sự bất đồng trong suy nghĩ của cả hai người, huống hồ những hiểu biết của Hoắc Ngôn Hình về Lục Lạc Cẩm vẫn còn rất ít.
Đến tận bây giờ Hoắc Ngôn Hình vẫn cho rằng Lục Lạc Cẩm chỉ xem hắn như một vị trưởng bối hoặc cùng lắm chỉ là một người bạn, bởi vì lần trước chính Lục Lạc Cẩm đã nói như vậy.
Cho nên mặc dù hiện tại có người đến nói với hắn, hôm nay hắn đem một người có quan hệ ái muội đến đây sẽ làm cho Lục Lạc Cẩm cảm thấy khó chịu, khả năng Hoắc Ngôn Hình sẽ không tin.
Sau khi Lục Lạc Cẩm đi đến phòng bếp lấy canh, chỉ khi cậu không ở trước mặt hắn, Hoắc Ngôn Hình mới dám đem ánh mắt hướng về phía cậu.
Bởi vì xét về quan hệ của bọn họ, hắn không thể lúc nào cũng dõi theo Lục Lạc Cẩm, giống như lúc này, hắn chỉ có thể nhìn loáng thoáng qua hình bóng cậu.
Những món Lục Lạc Cẩm làm đều là những món ăn mang hương vị bình thường nhưng nó lại làm Hoắc Ngôn Hình rất thích.
Nếu không phải thời điểm hiện tại không thích hợp, hắn nhất định sẽ nói cho Lục Lạc Cẩm biết, bữa cơm hôm nay hắn ăn rất ngon, đây là bữa cơm ngon nhất từ trước tới giờ đối với hắn.
Mà Hoắc Chính Nam lúc này đã bị Tống Du làm cho mờ cả mắt, gã cũng đồng thời chú ý đến Lục Lạc Cẩm từ khi vào trong phòng bếp đến giờ vẫn chưa trở lại, Hoắc Chính Nam liền phản ứng: "Tôi đi vào bếp nhìn xem."
Một ít động tác trong lúc lơ đãng có thể chứng minh được suy nghĩ của một người, Hoắc Ngôn Hình nhìn ra được, Hoắc Chính Nam rất để ý Lục Lạc Cẩm, bất luận gã đối với Lục Lạc Cẩm như thế nào, là bạo lực hay dịu dàng, đều cũng bởi vì dục vọng chi phối, nhưng nói tóm lại trong lòng gã có Lục Lạc Cẩm.
Hoắc Chính Nam đi đến phòng bếp, nhìn thấy Lục Lạc Cẩm dẩu miệng đứng ở nơi đó múc canh, lại giống như đang cố ý tạo ra tiếng động leng keng mà ngày thường không có, Lục Lạc Cẩm rất ít khi đem cảm xúc trong lòng biểu hiện ra ngoài, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn là một người an tĩnh hướng nội.
Hoắc Chính Nam thấy cậu dẩu miệng, động tác trên tay rõ ràng cũng thể hiện tâm trạng hiện tại của cậu không tốt, gã hỏi: "Lại bị làm sao nữa đấy?"
Lục Lạc Cẩm phiền lòng, nhìn Hoắc Chính Nam lại càng bực bội hơn.
Ngày thường cậu rất ít khi tùy hứng tức giận, nhưng hôm nay khi nghe Hoắc Chính Nam hỏi cậu như vậy, cậu liền gầm gừ trả lời: "Anh vào đây làm gì?"
"Tôi vào đây xem cậu lại muốn làm loạn cái gì, có mỗi việc lấy canh cũng lề mà lề mề."
Lục Lạc Cẩm loảng xoảng liền đem cái muỗng ném ở trong nồi, cái bát đang cầm trong tay cũng ném luôn cho Hoắc Chính Nam: "Không cần anh quan tâm."
Hoắc Chính Nam tay chân luống cuống bắt lấy cái bát, sau đó dùng một tay lôi Lục Lạc Cẩm đang muốn bỏ đi.
Gã nhìn Lục Lạc Cẩm đột nhiên tức giận vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "...Cậu có điên không hả? Vô duyên vô cớ lại nổi giận với tôi? Rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên đi tìm chết à."
Lục Lạc Cẩm thấy Hoắc Chính Nam đã sắp phát hỏa, cậu không muốn làm lớn chuyện nên thuận theo giả vờ quở trách gã vài câu: "Cả buổi tối anh còn không liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi làm một bàn đồ ăn cũng không nghe anh khen một câu......!Hiện tại anh đừng nhìn tôi nữa, đừng quan tâm tôi nữa, cứ mặc kệ tôi đi!."
Hoắc Chính Nam có tật giật mình, cả đêm nay xác thực gã đã làm lơ Lục Lạc Cẩm, chỉ lo cùng Hoắc Ngôn Hình nói chuyện, nếu không thì cũng đem ánh du ngoạn trên người Tống Du.
Hiện tại gã còn tưởng rằng Lục Lạc Cẩm đang ghen tuông vì chuyện này, cố ý kháu khỉnh với gã.
Rốt cuộc giữa Hoắc Ngôn Hình và Lục Lạc Cẩm người nào quan trọng, Hoắc Chính Nam trong lòng biết rõ, đương nhiên là Lục Lạc Cẩm.
Gã ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, không có loại người nào là chưa từng thấy qua, loại như Tống Du sạch sẽ lại tinh khiết như vậy dĩ nhiên là không thường gặp, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức hiếm thấy thôi.
Chỉ có duy nhất Lục Lạc Cẩm là độc nhất vô nhị, từ khí chất đến tính cách, một thiếu niên hồn nhiên xinh đẹp như vậy, cả đời này nhất định Hoắc Chính Nam sẽ không thể gặp được một người thứ hai.
Bởi vậy Hoắc Chính Nam cũng không tức giận, thậm chí còn có chút cao hứng, thật không uổng công gã nuôi dưỡng Lục Lạc Cẩm hai năm, cậu vĩnh viễn giống như một con chó nhỏ, mặc kệ bản thân gã có đối xử với cậu như thế nào, trong lòng cậu trước sau chỉ đều hướng về gã, trung thành tuyệt đối với gã.
Hoắc Chính Nam bỏ cái chén xuống: "Xem em kìa, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ, nhìn em như trẻ con ấy, không được khen cũng có thể tức giận.
Được rồi, mau mang canh ra ngoài đi."
Lục Lạc Cẩm mặc kệ gã, không quan tâm Hoắc Chính Nam đang tùy tiện khua môi múa mép, tiếp tục đi múc canh.
Thật ra trong mắt Hoắc Chính Nam có cậu hay không cũng không sao cả, bởi vì Hoắc Chính Nam đột nhiên vào đây cho nên cậu mới mượn cớ nói ra vài câu không thoải mái trong lòng.
Nhưng trên thực tế, mặc dù có nói ra những lời tùy hứng như vừa rồi, tâm trạng của Lục Lạc Cẩm cũng không cảm thấy khá hơn bao nhiêu.
Cậu hít sâu một hơi, tự nói với chính mình, không thể như vậy, không cần thiết phải như vậy, không nên nghĩ đến Hoắc Ngôn Hình nữa, càng không cần xem hắn là một người quan trọng trong cuộc đời của cậu.
Bởi vì Lục Lạc Cẩm hiểu rõ, đối với Hoắc Ngôn Hình mà nói, cậu nhất định không là gì cả, cậu cùng lắm chỉ là một trong vô số những vị khách qua đường trong cuộc đời của người ta mà thôi.
Sau khi buộc bản thân suy nghĩ như vậy, Lục Lạc Cẩm cảm thấy tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn không ít.
Cậu tự nói với bản thân, từ nay về sau không thể lại giống như vậy nữa, không thể tùy tiện thân cận với người khác.
Lục Lạc Cẩm bưng canh đi ra ngoài, ngay lúc này cậu đã khôi phục bộ dáng giống như trước, an tĩnh lại xinh đẹp, chỉ ngồi yên lặng ở nơi đó.
Nhưng mà Lục Lạc Cẩm không nghĩ đến, mấy câu vừa rồi cậu chỉ tùy tiện nói với Hoắc Chính Nam ở phòng bếp, thế nhưng Hoắc Chính Nam lại coi nó là thật.
Về sau Hoắc Chính Nam cũng không nhìn Tống Du nữa, gã cố ý muốn dỗ dành cậu, hy vọng Lục