Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 13: Cảnh sát đang đến đây
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
Sưu tầm:
Lăng Phong đột nhiên đứng lại!
Hai tên côn đồ vẫn đứng gác cửa cũng ý thức được có vấn đề không ổn, đều thò tay vào trong túi quần, chuẩn bị rút dao ra!
Lăng Phong ngoảnh đầu lại, cau mày, vẻ mặt buồn bực nhìn hai người.
- Vừa rồi có tiếng gì sao? Sao tôi cảm giác giống như có tiếng gì đó? Có phải tôi nghe nhầm hay không vậy?
Một trong hai tên côn đồ hơi giật mình một chút, sửng sốt, vội vàng nói.
- Có tiếng gì sao? Sao bọn tôi không nghe thấy? Khẳng định là mày nghe nhầm rồi!
Một tên côn đồ khác cũng phản ứng lại, vội vàng phụ họa với tên này.
- Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là cậu nghe nhầm rồi!
- À!
Lăng Phong trông giống như đã hiểu ra, hắn gật gật đầu.
Sau đó, hắn nhìn hai người với vẻ rất có lỗi, đi qua phía họ nói.
- Ngại quá. Xem ra cái bệnh viêm tai giữa của tôi lại tái phát rồi. Xin lỗi hai anh. Chắc tôi đã làm các anh hoảng sợ rồi? Nào, hút thuốc, hút thuốc!
Nhìn tên nhân viên bảo vệ trị an này đi tới mời thuốc, hai tên côn đồ cũng buông lỏng cảnh giác, rất tùacute; thò tay qua nhận thuốc lá!
Lúc này, khóe miệng Lăng Phong cong lên đầy duyên dáng, điếu thuốc lá trong tay hắn bắn ra, trực tiếp bay ra ngoài, điểm đúng vào đầu tên côn đồ đang đứng gác ở bên cửa trái. Điều khiến người ta rất sợ hãi chính là, tên côn đồ này đột nhiên hôn mê bất tỉnh!
Trong phim Võ hiệp, cao thủ chân chính có thể dùng lá cây làm phi tiêu giết người! Tuy rằng Lăng Phong không thể giỏi đến như vậy, nhưng vẫn rất cứng rắn, dùng thuốc lá thay gạch đập đầu người, hơn nữa chuẩn xác đập xuống liền khiến người ta hôn mê!
Tên côn đồ còn lại chưa kịp có phản ứng, Lăng Phong đã dùng một quyền đấm vào mắt gã. Hai tay hắn nắm lấy hai vai gã, đầu gối thúc mạnh lên một cái. Gã liền gục xuống, ngủ cùng tới tên kia!
Hắn xoay người nhặt điếu thuốc từ trên mặt đất lên. Thật không ngờ, điếu thuốc này hoàn toàn nguyên vẹn. Ngay cả một hòn gạch nện xuống đầu, chắc cũng phải vỡ làm hai nửa, nhưng điếu thuốc lá này lại hoàn toàn không chút biến dạng!
Cánh cửa được đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Hai đôi mắt nhìn hắn. Một đôi mắt hoảng sợ. Một đôi mắt kinh ngạc!
Lăng Phong dựa lưng vào khung cửa, đốt điếu thuốc lá, cũng không nói gì!
Xưởng trưởng thấy người tới là nhân viên bảo vệ trị an của mình, vui mừng kêu lên.
- Cậu gì đó ơi, mau cứu tôi!
Hùng trọc đang ngồi ở đối diện bàn làm việc của xưởng trưởng. Lúc này Lăng Phong mới thấy rõ ràng toàn thân là một người đàn ông cao lớn thô kệch. Thảo nào Dương Hùng nói người đàn ông này có thể nâng được ít nhất hai trăm cân. Đương nhiên nâng lên rồi ném xuống, chắc cũng có thể đập chết một người!
Hùng trọc vốn có chút hoảng sợ, nhưng sau khi nhận ra Lăng Phong, hòn đá đè nặng trong lòng y cũng được thả xuống. Y tỏ ra rất thoải mái dựa lưng vào ghế, hai chân duỗi ra đặt trên bàn xưởng trưởng, lắc đầu nhìn Lăng Phong nói.
- Thằng nhóc, mày muốn xen vào việc người khác sao?
- Đương nhiên là không muốn !
Lăng Phong rất thức thời nói.
- Cậu gì đó ơi, cứu tôi, tôi sẽ cho cậu tiền. Năm mươi nghìn có đủ không? Nếu vẫn chưa đủ thì một trăm nghìn!
Xưởng trưởng sợ cọng rơm thật vất vả mới xông tới cứu mạng này chạy mất, cho nên dù tiêu hết tiền ông ta cũng muốn người này cứu mạng mình. Tuy rằng ông ta cũng biết người này khẳng định không dám trêu chọc Hùng bò cạp. Dù sao y cũng là nhân vật nổi tiếng ngoan độc trong vùng. Nhưng tiền có thể thêm can đảm. Cho dù không thể trêu vào, cũng có thể lấy tiền kéo ông ta trốn chạy!
- Xưởng trưởng Lý, tôi nói cho ông biết, trước đừng nói tên nhân viên bảo vệ trị an chân tay gầy guộc này không thể cứu được ông! Cho dù có thể, chẳng lẽ ông chuẩn bị cùng nhân viên bảo vệ trị an trốn chạy sao?
Hùng trọc cười lạnh, khuôn mặt đầy thịt rung lên.
- Vậy báo cảnh sát thì sao?
Lăng Phong nhả ra một vòng khói, đề nghị.
- Thằng nhóc, nếu mày không tính xen vào việc của người khác, thì cút ra ngoài đóng cửa lại cho tao!
Những ngấn thịt trên mặt Hùng bò cạp chen chúc đến độ sắp không nhìn thấy đôi mắt nhỏ hẹp đang trừng mắt với Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn đứng thản nhiên, nhìn tên mập
- Ngại quá, tôi từng nói là qua mặc kệ những việc không quan hệ gì tới mình. Nhưng ai bảo tôi lại mặc này bộ quần áo nhân viên bảo vệ trị an này chứ? Hiện tại chuyện này cũng không phải là chuyện không liên quan tới tôi. Tôi không thể không xen vào!
- Thằng nhóc, tốt nhất mày nên suy nghĩ kỹ xem khả năng của mình tới đâu! Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
- Ngại quá, ngay trước khi tôi vào, tôi đã báo cảnh sát ! Hẳn là chỉ