Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 14: Xưởng trưởng keo kiệt
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
Sưu tầm:
Xưởng trưởng Lý dẫn Lăng Phong tới một nơi ăn cơm. Cấp bậc nơi này thật đúng là khiến Lăng Phong kinh hãi. Ban đầu hắn còn tưởng rằng Xưởng trưởng muốn báo đáp mình, sẽ mời mình ăn một bữa tiệc lớn. Nhưng không ngờ, đó lại là một quán nướng ở chợ đêm!
Con mẹ nó, ông ta thật đúng là một con quỷ keo kiệt!
- Mười năm. Tôi đã ăn đồ nướng ở đây cũng đã mười năm. Thật sự không dám tưởng tượng được, quán đồ nướng này không ngờ có thể trải qua mười năm trước, gió mặc gió, mưa mặc mưa vẫn trụ được tới ngày hôm nay!
Khi ngồi vào bàn, xưởng trưởng Lý cảm khái nói.
Thật ra Lăng Phong lại không có cảm xúc giống như ông ta. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm.
“Mẹ nó, đêm nay ăn đồ nướng. Sau nay mình sẽ phải tìm cách đòi lại bữa tiệc lớn trở về!”
Hắn cùng xưởng trưởng Lý vừa nướng đồ ăn, vừa uống bia! Uống rượu nhiều, máy hát liền mở ra! Lăng Phong biết được, lý do vì sao hôm nay Hùng ca lo lại tới uy hiếp xưởng trưởng Lý!
Xưởng trưởng Lý kinh doanh hải sản cũng rất phát đạt. Hải sản là nguyên liệu tốt cỡ nào. Thành phố Tân Hải lại có ưu thế về địa lý, là vùng duyên hải. Hàng năm, không ít hải sản được vận chuyển ra ngoài thành phố! Về điểm ấy, Lăng Phong cũng hiểu rất rõ. Dù sao, khi hắn còn nhỏ, gia đình hắn cũng kinh doanh hải sản. Chẳng qua, lúc đó, họ kinh doanh không tốt như xưởng trưởng Lý này mà thôi!
Xưởng trưởng Lý mơ hồ giấu đầu hở đuôi. Xưởng chế biến thủy sản này, một năm thu vào trên dưới một trăm vạn! Cho nên tên lưu manh đường phố Hùng ca này cũng phải đỏ mắt. Gã nghĩ hết mọi cách để nhúng tay vào. Ban đầu, xưởng trưởng Lý cũng chuẩn bị xẻ chút lợi, nhịn đau chia cho gã một bát canh, chỉ hy vọng có một tên xã hội đen như gã có thể bảo an toàn cho xưởng chế biến này! Tuy nhiên, tên Hùng ca này lại có lòng tham không đáy. Gã không chỉ muốn chen chân vào, còn muốn thuận tiện đặt mông xuống đẩy xưởng trưởng Lý đi, muốn độc chiếm xưởng chế biến thủy sản phát đạt này!
Nhưng Lăng Phong biết, cha mẹ hắn trước kia cũng kinh doanh hải sản, đối với giá cả của hải sản, hắn biết nhiều hơn một chút so với người thường. Lợi nhuận trong đó thật sự là lớn kinh người. Người Trung Quốc có phần nghiện hải sản! Lăng Phong có thể căn cứ vào quy mô của xưởng chế biến này nhẩm tính một chút cũng biết, một năm lợi nhuận thu vào của xưởng chế biến này cũng không dưới hai triệu, thậm chí còn nhiều hơn!
- Tiểu Lăng, cậu nói xem có phải tên Hùng ca này tâm địa quá hiểm độc không? Tôi chia cho gã một bát canh cũng đã rất rộng rãi rồi, không ngờ gã còn muốn cướp đi bát cơm của tôi!
Xưởng trưởng Lý đã say mèm, nói.
Lăng Phong nhìn ông ta thản nhiên nói.
- Nếu tính ra không đến mức thua thiệt, người như thế nếu có thể không đắc tội thì cứ không đắc tội vẫn tốt hơn. Đám người này đều là những kẻ liều mạng. Tiền kiếm ít một chút cũng không sao. Chỉ cần cả nhà bình an là tốt rồi!
- Chính là đạo lý này. Không ngờ Tiểu Lăng cậu còn nhỏ tuổi, không ngờ hiểu chuyện như vậy! Thật hổ thẹn. Lúc trước tôi vì không nỡ bỏ xưởng chế biến này xuống được, không nỡ buông một miếng thịt béo lớn như vậy ra! Nhưng sau khi người nhà bị đe dọa vài lần, tôi cũng đã nghĩ thông. Tiền kiếm ít một chút cũng không sao, chỉ cần già trẻ trong nàh bình an là tốt rồi! Nhưng tên Hùng ca này khinh người quá đáng. Gã thấy tôi sợ hãi, đã ép giá xuống tới mức vô cùng thê thảm. Một trăm nghìn. Hơn nữa một trăm nghìn này lại không phải là tiền mặt! Lúc ấy tôi mới nổi giận. Mẹ nó, tôi ra giá ba trăm vạn, cũng có người cướp mua! Gã làm vậy chính là cướp đoạt!
Xưởng trưởng Lý càng nói càng kích động.
- Cái giá một trăm nghìn thực sự quá ít, bảo sao người ta không tức giận cho được!
Lăng Phong uống một ngụm bia, cười nói.
- Chính là vậy. Giá trị con người tôi đều nằm ở trên mặt! Nếu phải uất ức bán với cái giá như vậy, tôi sẽ trở thành người trắng tay! Rốt cuộc không bằng tôi chết cũng phải kéo gã chết cùng. Bởi vậy tôi mới kiên quyết không buông tay! Tôi chỉ hy vọng có một ngày gã có thể rủ lòng từ bi, hoặc là bị đám xã hội đen khác giết chết, như vậy tôi mới có thể yên tâm ra đi!
- Vì sao ông không báo cho cảnh sát?
- Báo cảnh sát? Tiểu Lăng, cậu còn nhỏ. Cậu không hiểu! Cảnh