Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 6: Quá khứ của Lăng Phong
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
: yuanchuang
Sưu tầm:
Nghĩa địa công cộng thành phố Tân Hải.
Lăng Phong quỳ gối trước một bia mộ, vừa hoá tiền vàng, vừa thì thào nói.
- Ba mẹ, tên khốn kiếp gây ra chuyện đó đã bị con giết! Để hai người đợi suốt sáu năm, con trai thật sự đã bất hiếu rồi. Nhưng hai người yên tâm đi, một tên cũng chạy không thoát được. Tất cả đám người đã có hành vi phạm tội năm đó đều phải xuống dưới nhận lỗi với hai người!
Một chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài nghĩa địa công cộng. Cục trưởng cục Công an đang cầm một bó hoa tươi, tiến về hướng này!
Thấy người thanh niên đang quỳ gối trước ngôi mộ, yết hầu ông ta nhấp nhô vài cái. Ông ta đặt hoa ở trước mộ bia.
- Cháu vẫn trở lại!
Trong giọng nói lộ ra chút thất vọng và bất đắc dĩ!
Lăng Phong không nhìn ông ta, chỉ có giọng nói là đầy kích động, hơn nữa rất kiên quyết nói.
- Cháu đã nói rồi. Cháu nhất định sẽ trở về!
- Cần gì phải làm như vậy! Chuyện cũng đã qua sáu năm rồi. Bỏ qua đi. Cháu hãy bắt đầu lại cuộc sống của chính mình!
Mái tóc thưa thớt của Cốc Bột rối bời trong cơn gió thổi.
- Không có khả năng!
Lăng Phong cắn răng, ánh mắt vô cùng dữ dội nói.
- Cháu không đấu lại gã đâu! Giết một người lái xe thì dễ dàng. Nhưng hiện nay, với thực lực của gã, không phải là người cháu có thể động tới!
- Cháu cũng không phải là cháu của năm đó. Cháu năm đó, có thể không có năng lực báo thù cho cha mẹ cháu. Nhưng hiện tại, cháu đã trở lại, nhất định phải chấm dứt mối hận thù này!
- Cháu khiến chú thấy rất khó xử. Tiểu Lăng, chú có thể gọi cháu như vậy được chứ? Ban đầu, chú nghĩ sau khi cháu rời khỏi đây, sẽ từ từ quên đi chuyện này!
Cốc Bột bất đắc dĩ nói.
- Yên tâm đi, chú Cốc. Cháu sẽ không để chú phải khó xử! Năm đó là chú đã cứu cháu. Cháu sẽ không quên!
Khóe miệng Lăng Phong thoáng cong lên.
- Thật sự phải giết người sao? Chẳng lẽ không thể có biện pháp nào khác để giải quyết hay sao?
Chương 5: Quá khứ của Lăng Phong
Cốc Bột vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ hắn.
- Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu!
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp trên bia mộ của cha mẹ, lặng lẽ cười, nói.
- Được rồi, xem ra chú không thể khuyên được cháu! Tuy nhiên chú vẫn nhắc cháu một câu, nếu không thể báo được thù, vậy hãy chạy trốn thật nhanh! Không thể để mất tính mạng của mình!
Cốc Bột thở dài một hơi nói.
- Cám ơn, chú Cốc! Đã quên chưa chúc mừng chú. Trong sáu năm, chú cũng đã lên tới chức Cục trưởng rồi!
- Không nhắc tới cũng được! Qua vài năm nữa, chú cũng sẽ về hưu! Chú vốn tưởng rằng có thể thanh thản yên ổn về hưu. Giờ cháu lại tới đây. Chú thấy hẳn là mình không an phận được nữa rồi!
Cốc Bột cười nói.
Lăng Phong đốt tiền vàng, cũng không nói gì thêm!
- Cháu Lăng, khi nào rảnh, cháu hãy đến nhà chú chơi. Hai chú cháu mình ngồi xuống uống vài chén!
- Nếu chú Cốc đã mời, có thời gian cháu nhất định sẽ tới thăm!
Cuộc nói chuyện ở nghĩa trang chấm dứt.
Cốc Bột lên xe trở về nhà. Một mình Lăng Phong ngậm điếu thuốc, cũng về nhà. Không, hẳn là nhà của Hà Diệp! Hiện tại, trên mặt hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy sự lạnh lẽo kinh người như lúc ở phía trước bia mộ. Ánh mắt của hắn cũng không có sát khí nặng như lúc đó nữa!
Hắn hoàn toàn trở lại thành một thanh niên lêu lổng, cà lơ phất phơ!
Đang xem TV, đột nhiên Lăng Phong nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn ra mở vừa, không ngờ lại thấy một thanh niên tới đưa chuyển phát nhanh!
- Xin chào, cho hỏi Hà Diệp tiểu thư ở đây phải không?
Người nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.
- Đúng vậy!
- Đây là chuyển phát nhanh của cô ấy!
- Vậy sao? Nhưng cô ấy không có ở nhà. Để tôi ký nhận thay cho cô ấy cũng được!
Sau khi ký nhận chuyển phát nhanh của Hà Diệp, Lăng Phong nhìn cái thùng giấy đặt trên bàn, với ánh mắt rất tò mò.
- Trong này có gì vậy nhỉ?
- Liệu có thể là mấy thứ kích dục linh tinh hay không? Hà Diệp là người độc thân, nói không chừng thật sự có thể là vậy lắm chứ!
Lăng Phong vô sỉ, tưởng tượng thấy ban đêm Hà Diệp một mình trốn ở trong phòng, tịch mịch khó nhịn, lấy ra một vật to bằng cao su cởi quần lót, lộ ra khu rừng rậm phía dưới, liếm môi, ánh mắt mê ly! Chậm rãi đi vào, trong miệng rên rỉ.....
Sự tưởng tượng vô liêm sỉ đó, càng khiến lòng hiếu kỳ của Lăng Phong dâng cao. Hắn không nhịn được vội vàng muốn mở ra!
- Được rồi, liếc mắt nhìn một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi!
Cuối cùng Lăng Phong không thể kìm chế được sự hiếu kỳ trong lòng mình. Hắn lật đáy