Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 7: Tôi muốn đối phó với anh
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
: yuanchuang
Sưu tầm:
Buổi tối khi đi ngủ, Hà Diệp ở trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ không được. Hiện tại, ngày nào còn chưa đuổi được tên Lăng Phong này đi, ngày đó cô sẽ còn ngủ không yên. Có một tên biến thái điên cuồng vì tình dục ngủ ở trong nhà mình, không biết mình sẽ chết lúc nào!
Thật ra, lúc này Lăng Phong lại cảm giác ngủ rất ngon. Ở không phải trả tiền phòng. Ăn cơm miễn phí không phải thanh toán hóa đơn. Điện nước cũng không cần chi trả. Ăn không ở không như vậy, hỏi có ai lại không vui được cơ chứ!
Ngày hôm sau, Hà Diệp đi làm sớm. Cô lại tìm tới thẩm mỹ viện của chị Vương.
- Chị Vương, chị nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em đi! Em sắp không chịu nổi nữa rồi!
Trên mặt Hà Diệp hiện rõ đôi mắt thâm quầng. Dáng vẻ rất oan ức.
- Em làm sao vậy? Bảo bối, lẽ nào tối hôm qua bị người ta lên giường rồi sao?
Chị Vương cười đi tới.
- Em nhất định phải đuổi hắn đi. Để tên điên cuồng vì tình dục ở trong nhà của em, em thật không chịu nổi! Chị biết không? Hắn còn thích xem tiết mục người mẫu ăn mặc quần áo hở hang. Hắn xem chăm chú tới mức, nước miếng cũng chảy ròng ròng!
Hà Diệp tỏ ra rất ghê tởm.
- Vậy trực tiếp đuổi hắn đi là được rồi mà!
- Không được, em không mở miệng nói ra được! Chị nghĩ biện pháp khác giúp em đi mà!
Hà Diệp làm nũng.
- Được rồi, được rồi. Chị Vương sẽ suy nghĩ, sẽ suy nghĩ mà!
Chị Vương đặt một ngón tay lên trên miệng, bộ dạng giống như đang suy ngẫm.
- Có rồi. Nếu em ngại không thể đuổi hắn đi, vậy thì dọa hắn đi! Buổi tối, em giả quỷ, hù dọa hắn!
- Giả quỷ? Ôi, sợ là hắn còn chưa bị hù chết, có thể em đã tự hù dọa mình chết trước rồi!
Nhắc tới quỷ, Hà Diệp rất sợ cái này.
- Vậy giả vờ bị mộng du đi, cầm dao gõ vào cửa phòng hắn. Chị bảo đảm chưa tới hai ngày, hắn sẽ phải sợ tới mức thu thập đồ đạc cút khỏi đó!
Chị Vương rất hài lòng với biện pháp của mình.
- Mộng du?
Hà Diệp gật đầu, lông mày cũng nhíu lại.
- Được, vậy đêm nay em về sẽ thử xem sao. Nhất định phải dọa hắn đến khi hắn bỏ đi mới được!
Đêm khuya, trong lúc Lăng Phong đang mơ màng ngủ, đột nhiên hắn nghe được tiếng động phía bên ngoài. Cảnh giác trong nghề nghiệp khiến hắn lập tức mở mắt, thần kinh căng thẳng, nín thở!
Lắng nghe được tiếng đá bàn ở bên ngoài, Lăng Phong nhẹ nhàng mặc quần áo, hé một khe cửa. Trong phòng khách tối đen, một hình bóng trông vô cùng quen thuộc!
- Đây không phải là Hà Diệp sao? Khuya như vậy rồi cô ta còn làm gì nữa vậy? Chẳng lẽ là tìm dưa chuột?
Lăng Phong nhíu mày.
Hắn bật công tắc, mở đèn điện trên tường.
- Chị Hà, chị đang làm gì vậy?
Hà Diệp không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đá cái bàn phía trước. Lúc này, Lăng Phong mới phát hiện cô còn cầm một con dao làm bếp trong tay!
Lăng Phong nhẹ tay nhẹ chân đi đến phía sau người cô. Hắn nghe thấy cô luôn miệng lẩm bẩm.
- Cây cải củ đâu? Cây cải củ đâu? Tôi muốn chặt củ cải!
Xem cô lăm lăm cầm con dao bếp trong tay, thực sự khiến Lăng Phong sợ tới mức muốn nhảy dựng.
- Chẳng lẽ cô ta mộng du?
Lăng Phong đi vòng đến trước mặt cô. Hắn thấy sắc mặt cô dại ra. Con mắt nhìn giống như vô thần, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, không khó để phát hiện, ánh mắt của cô ta chợt lóe ra. Thì ra cô ta giả vờ mộng du?
Lăng Phong muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì. Khuya như vậy rồi còn giả vờ mộng du!
Vì thế, hắn cố ý ngáp một cái nói.
- Chị Hà, hiện giờ cũng không còn sớm nữa. Chị nghỉ ngơi sớm một chút!
Sau đó, hắn đi vòng qua cô, đi về phòng mình. Hắn còn cố ý không khóa cửa, cởi hết toàn bộ quần áo, chui vào trong chăn!
Hà Diệp tưởng rằng tên Lăng Phong này không phát hiện mình đang mộng du. Nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ ý định.
“Trời ơi, mình đến là để hù dọa anh ta. Nếu anh ta không phát hiện ra, vậy chẳng phải mình đã làm việc vô ích rồi sao?”
“Không được, mình phải xâm nhập vào doanh trại quân địch!"
Hà Diệp tiếp tục cầm dao làm bếp, giả vờ như đang mộng du, đi đến cửa phòng Lăng Phong, gõ gõ vào cửa. Nhưng hắn không hề có phản ứng gì.
Cô dán tai trên cửa, nghe được bên trong vọng ra tiếng ngáy khe khẽ của Lăng Phong! Cô thầm vui mừng tự nhủ.
- Tên khốn này đang ngủ. Thật tốt quá. Để xem tôi có hù chết được anh không!
Cô