Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 65: Ai là người bị hại?
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm by Jiuzhaigou
Nguồn: Mê Truyện
Ngô Lượng đáng thương. Anh ta vừa chơi gái xong, đang lúc kiệt sức, lại phải tiếp đón mấy tên côn đồ. Qua được mấy tên côn đồ, không ngờ, gã còn một đối thủ là Hùng trọc mạnh như trâu này!
Một quyền của Hùng trọc vừa nhanh lại vừa nặng. Ngô Lượng không chịu nổi, liên tục lui về phía sau. Nhưng gã không ngờ vẫn trúng một quyền vào mặt, lập tức bị đánh ngất xỉu!
Hùng trọc nhân lúc Ngô Lượng còn choáng váng chưa tỉnh, liên tục đánh thêm mấy quyền, đánh đến mức mặt mũi Ngô Lượng đều bầm dập, trông chẳng khác nào mèo Tom khi bị đánh, thất tha thất thểu, ngã trái ngã phải, ngã xuống mặt đất!
- Hùng ca, hiện tại báo cảnh sát sao?
Một tiểu đệ tiến đến nói.
- Báo cảnh sát làm gì hả? Nếu cảnh sát đến đây, sẽ để lại tiếng xấu cho trung tâm chúng ta. Về sau còn khách nào yên tâm tới đây chứ!
Hùng trọc đánh một cái vào đầu tên côn đồ tự coi mình là thông minh này.
- Dạ dạ! Vẫn là Hùng ca anh minh!
Người đàn em khổ sở vẫn cố vuốt mông ngựa.
- Không phải vậy sao có thể làm đại ca mấy người?
Hùng trọc rất thích thú khi được người khác khen ngợi mình thông minh. Kỳ thật chiêu này của anh ta vẫn là Lăng Phong do dạy, Lúc trước, anh ta cũng giống với người đàn em em, hỏi Lăng Phong một câu tương tự. Vừa rồi, câu trả lời của anh ta, cũng chính là sao chép của Lăng Phong. Hiện tại, đúng lúc để anh ta thể hiện sự khôn ngoan mà thôi.
- Vậy còn chờ cái gì, mau gọi cảnh sát đi!
Hùng trọc trừng mắt lớn tròng mắt nói.
- Mấy người đều đứng lên đi, đừng giả vờ nữa!
Hùng trọc tức giận chỉ vào mấy tên côn đồ đang đau đớn, nằm trên mặt đất rên rỉ nói.
Mấy tên côn xấu hổ, đứng lên, oán giận nói.
- Đại ca, bọn em đều làm đúng theo lời đại ca căn dặn mà?
- Nói cái gì chứ? Nói cái gì chứ? Thằng nhóc này!
Hùng trọc lập tức lộ ra vẻ hung ác tiến lên vặn cái tai của tên côn đồ này.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, em biết sai rồi, Hùng ca!
Tiểu đệ này vội vàng cầu xin tha thứ.
- Đã nói với mấy người bao nhiêu lần rồi. Đại ca là Lăng Phong. Mấy người chỉ có thể gọi tao là Nhị ca. Chỉ có điều tao không thích danh hiệu lão Nhị này, người ta còn tưởng rằng tao hai lòng với đại ca Lăng! Chúng mày phải nhớ cho kỹ, gọi Hùng ca! Nếu ai còn dám gọi sai, tao xé nát vụn cái miệng của nó!
Hùng trọc lại răn dạy.
- Dạ, Hùng ca!
Mấy tiểu đệ rất nghe lời nói.
- Được rồi. Nào, hai người một nhóm. Đánh lẫn nhau, đánh đến khi mặt xưng lên thì thôi. Xuống tay cũng phải mạnh một chút! Đánh tới mức không thể thê thảm hơn nữa thì thôi!
Hùng trọc chỉ bảo nói.
- Đại ca? Đại ca đùa hay thật vậy? Có thể không đánh vào mặt được không?
Có tiểu đệ rất sợ hãi nói.
- Tiểu tử cậu muốn bị ăn đánh đúng không? Đây chính là chủ ý của đại ca Lăng. Các cậu không cần phải nhìn tôi. Đây coi như thể hiện lòng trung thành của các cậu với anh Lăng đu. Đây chính là cơ hội khó tới mức nào chứ. Cho dù bình thường có muốn cũng không chắc có được đây! Tôi làm vậy chẳng qua là chiếu cố các cậu thôi. Đừng có ở đó càu nhàu nữa. Chẳng lẽ các cậu không hiểu được nỗi khổ của Hùng ca tôi sao?
Hùng trọc cũng học được bộ dạng của Lăng Phong.
- Yên tâm đi, tiền thuốc men toàn bộ sẽ do trung tâm chi trả. Tiền viện phí, dưỡng phí, phí tổn thất tinh thần, cũng không phải ít! Yên tâm đánh nhau đi. Một lát nữa còn phải đi Cục cảnh sát kiểm tra thương tổn đấy!
- Được, Hùng ca đã nói, mấy anh sợ cái gì. Cùng lắm thì chém một cái rơi đầu thôi! Đúng lúc tôi mượn cơ hội này đi bệnh viện cưa một em y tá xinh đẹp mới được!
Một tiểu đệ nói.
Lập tức mấy người đã bắt đầu, hai hai một nhóm, đứng mặt đối mặt, anh đánh tôi một quyền, tôi đánh anh một quyền....
Ngay cả Hùng trọc cũng rất khó coi, vô cùng thê thảm...
************************************************** ***********
Trong đồn công an, Ngô Lượng đã bị đánh tới mức mặt sưng thành đầu heo, mà mấy người vừa rồi đánh nhau với Ngô Lượng, mặt cũng sưng lên chẳng kém đầu heo. Thậm chí nhìn tình trạng vết thương còn lợi hai hơn nhiều so với Ngô Lượng. Còn về phần tiểu thư kia, có vẻ rất ủy khuất. Cô ta mặc một bộ quần áo đã bị xé rách tới mức không còn nhìn ra kiểu dáng, tóc mất rối bù, ngồi ở một góc, thực sự khiến người ta thông cảm muốn khóc!!
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người cảnh sát liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, nói.
- Đồng chí cảnh sát, người này, người này, cưỡng hiếp tôi! Gã đã cưỡng hiếp tôi!
Tiểu thư kêu đến mức khàn cả giọng. Nước mắt ràn rụa, mắt đều sưng lên. Thật không biết trước đó cô ta đã tập luyện bao nhiêu lần, lúc này có thể đạt được hiệu quả rất thật như vậy. Nếu Trương Nghệ Mưu nhìn thấy, khẳng định sẽ mời cô đi đóng phim.
- Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát. Gã đánh người, gã đánh người!
Vẻ mặt Mấy tên côn đồ cũng ủy khuất chỉ vào Ngô Lượng nói.
- Tôi, tôi không có. Tôi không làm vậy! Đây đều là hiểu lầm thôi!
Đến lúc này không ngờ Ngô Lượng còn không biết mình đã bị gài bẫy.
- Được rồi, được rồi, từng người nói một!
Người cảnh sát nhướng mày nói.
Lúc này, tên Hùng trọc cau mày, trên mặt cũng có không biết bao nhiêu vết xanh tím, vẻ mặt khổ sở nói.
- Đồng chí