Mấy ngày tiếp theo, tôi không thấy chủ nhà, tôi gọi cho chị ấy, chị ấy cũng không nghe máy.
Hôm Lục Lộc Bỉ xuất viện, tôi hỏi Vưu Đắc, em ấy trầm ngâm chốc lát. "Chị ấy sẽ không ra khỏi cửa."
Không ra khỏi cửa? Ở nhà? Tôi thử gõ cửa phòng chủ nhà, tôi gõ vài lần, cửa không mở. Không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi ngồi trong phòng làm việc, cả ngày tâm trạng tôi đều không thể ổn định. Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc Thủy Khôi Tỉ xuất hiện hai ngày trước, chắc không phải là tôi bị Thủy Khôi Tỉ lợi dụng làm hung khí đâu ha? Tôi hơi hối hận vì mình đã đồng ý giúp cô ta đưa bản vẽ cho chủ nhà.
Từ công ty trở về, tôi vội vàng đến thùng rác để tìm quyển bản vẽ, hi vọng có thể tìm thấy chút manh mối. Trước đó khi chủ nhà ném bản vẽ đi, tôi đã muốn nhặt về, nhưng nghĩ lại đó là hành vi xâm phạm người khác * nên thôi. Tôi hỏi dì quét rác mới biết rác bị xe rác chở đi rồi. Nếu là trong phim thần tượng, thông thường, nhân vật chính sẽ chạy theo xe rác nửa thành phố. Tiếp đó, người đó sẽ tìm thấy chiếc nhẫn lớn hơn hạt đậu một chút ở trong một đống rác được phân loại sạch sẽ, sau đó thì vui mừng, hớn hở. Hoặc là người đó tìm không được, gào khóc vài tiếng, một nhân vật chính khác xuất hiện kèm theo nhạc nền, vẻ mặt người đó đầy cảm động nói đừng tìm nữa, em vốn không có ném đi. Có lẽ, tôi không phải nhân vật chính, cho nên tôi cũng chạy theo xe rác hơn nửa thành phố. Sau đó, tôi nhìn thấy một luồng khói dày đặc bay lên từ bãi đốt rác ngoại thành.
Về đến nhà, tôi lại gõ cửa phòng chủ nhà, cửa không mở.
"Vưu Đắc, chị Hựu Thanh không có ở nhà mà."
"Ừm a... Chị đến ưm... trước cửa sổ nhà chị ấy... chìa khóa chị ấy chôn trong cây sen đá thứ ba... chị mở cửa đi, em đoán chị ấy ở nhà... Không nói với chị nữa... Em ưm..." Âm thanh từ loa truyền ra, tôi không còn biết gì nữa, trừ tiếng của Vưu Đắc còn có tiếng thở dốc của Lục Lộc Bỉ.
... Đã trễ như vậy, bọn họ... Má ơi*!? Tuyến tình cảm của nhân vật chính còn chưa có tiến triển, nhân vật phụ các người có cần phải tiến triển thuận lợi như vậy không? Không phải là các người chỉ giúp phát triển nội dung vở kịch thôi sao? Chẳng lẽ tôi thật sự không phải nhân vật chính??
Vừa mở cửa ra, một con vật nhỏ chạy đến, nó cắn ống quần tôi, dường như nó muốn kéo tôi vào trong. Tôi nhanh chóng đóng cửa, ôm lấy Đạo Đạo đang kêu ư ử. Tôi dự định mở đèn phòng khách thì nghe được giọng nói yếu ớt. "Đừng mở đèn."
Chính là giọng của chủ nhà. Tôi tiến vào phòng khách, chủ nhà co rúc trên ghế sofa, đầu chị ấy nhô ra từ tấm chăn, máy chiếu phim đặt ở phòng khách không chiếu gì nên nó đã chuyển thành màn hình trắng không có tín hiệu. Đạo Đạo liếm cổ tay tôi không ngừng, dường như nó cực kỳ đói bụng.
"Chị Hựu Thanh..."
"Thức ăn cho chó trong ngăn kéo, sữa tươi cũng ở đó, em cho Đạo Đạo ăn chút đi."
"Dạ." Cho đến bây giờ, tôi chưa từng thấy dáng vẻ sơ suất, mờ mịt này của chủ nhà.
"Chị ăn cơm chưa?"
"Chị ăn rồi."
Phòng khách tối mịt, tôi nương theo ánh sáng của máy chiếu nhìn gương mặt của chủ nhà. Hai gò má vô cùng nhợt nhạt, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào. "Mấy ngày nay, chị có ăn không?"
Chủ nhà không trả lời, lại