Lòng tôi tràn đầy mất mác, dứt khoát quay về Thượng Hải. Nhưng khi tôi mở cửa căn hộ, trông thấy một dáng người thân quen khiến tôi nhất thời cứng đờ tại chỗ.
"Tiểu Hoàn." Người đó bước đến.
"Mẹ..." Cổ họng tôi khẽ động, lặng nhìn mẹ đứng ở cửa. "Mẹ... đến à."
Tôi nhìn mẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn chủ nhà.
"Dì tìm đến đây, dì rất nhớ em." Chủ nhà giải thích, sau đó chị ấy kéo tôi vào.
"Có phải lần trước con trở về không?" Cánh môi dưới của mẹ run run, giọt nước mắt lăn dài trên vành mắt. "Mẹ rõ ràng nhìn thấy con, ba con còn la mẹ hoa mắt, mắng mẹ mê sảng... Mẹ chắc chắn mẹ thấy con."
Tôi cúi đầu. "Mẹ, có chuyện gì, chúng ta về..."
"Con vẫn còn hận chúng ta sao, trở về cũng không muốn ghé thăm chúng ta?" Giọng nói mẹ run run.
"Dì, Tiểu Hoàn, em ấy rất nhớ hai người." Chủ nhà nói. "Chẳng qua khi đó có việc không tiện ghé thăm."
Tôi cúi thấp đầu, tôi biết chủ nhà đang nói đỡ cho mình. Lần trước, bọn tôi đi tìm Sầm Sầm, khi nhìn thấy mẹ là tôi cố ý tránh.
Tôi sợ. Tôi chính là người như vậy. Miệng cọp gan thỏ, đụng phải chuyện của bản thân chỉ biết làm rùa đen rụt đầu.
"Tiểu Hoàn, nếu hôm nay mẹ không đến tìm con, có phải con định không liên lạc với bọn ta, cũng không trở về nhà?"
"Không phải vậy..." Tôi cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. "Con..."
Đầu lưỡi tôi không thể chuyển động khi nhìn đến nét mặt khổ sở của mẹ. Chủ nhà vỗ nhẹ bả vai tôi, sau đó chị ấy rời khỏi, nhường không gian cho mẹ và tôi.
Mẹ tôi lau khóe mắt, bà ấy bước đến nắm chặt tay tôi. Tôi như đứa trẻ làm sai chuyện. Đứng trước mặt mẹ, tôi không dám ngẩng đầu lên.
"Sao con lại gầy như vậy? Tề Tiêu đâu?"
"Cô ta và con chia tay rồi."
"Chia tay?" Mẹ nắm chặt tay tôi. "Cô ta chia tay con?"
"Cô ta có bạn gái mới."
"Mẹ dẫn con đi tìm cô ta, trước kia cô ta còn quỳ xuống thề thốt với bọn ta..."
"Mẹ..." Giọng của tôi run lên. Người nhà mãi mãi là như vậy, dù bạn đúng hay sai, họ sẽ luôn ra mặt vì bạn. "Con... bây giờ con không thích cô ta nữa."
"Giờ phút này mà con còn che chở cho nó? Sợ mẹ làm phiền nó?"
"Không phải, con đập vỡ cửa sổ nhà cô ta."
Mẹ tôi há hốc miệng. "Đập cửa sổ?"
"Đúng là thứ không biết xấu hổ, khốn nạn. Lúc trước, nó còn thề thốt với chúng ta là sẽ chăm sóc con cả một đời, cả đời của nó ngắn như vậy hả, bà già này còn tác thành cho nó." Dường như mẹ tôi sắp nổi trận lôi đình.
Tôi vội ôm eo mẹ, áp mặt vào tấm lưng mẹ, không để cho mẹ phá cửa ra ngoài. "Mẹ, con ở Thượng Hải này rất kém cỏi. Nếu mẹ ngồi tù, con không có đủ mối quan hệ để cứu mẹ ra."
"Nếu kém cỏi như vậy, tại sao con không về nhà?" Mẹ tôi quay đầu, cơn sóng trách đổ ập về phía tôi. "Cha và mẹ cứ nghĩ con ở Thượng Hải ăn ngon mặc ấm, ai nào ngờ bây giờ đến nhà cũng là ở nhà mướn. Người ta nán lại thành phố náo nhiệt này đều là những người vướng bận gia đình, có đôi có cặp, còn cẩu độc thân* một thân một mình như con ở lại đây làm gì?"
*Ngôn ngữ mạng, ám chỉ người độc thân.
Mẹ tôi nói xong, tôi òa khóc. "Mẹ đừng nói nữa, con khóc rồi này?"
"Từ chức, về nhà."
"Cha tha lỗi cho con rồi hả?"
"Không cần quan tâm ông ấy. Ông ta chỉ biết giận dữ, mẹ xem thử ông ấy dám đuổi con đi không."
"Con không muốn cha và mẹ bất hòa..."
Mẹ liếc tôi. "Con làm còn ít hả? Lúc trước, con đậu trường đại học rách nát kia, cha con bắt con học lại, chính là mẹ ngăn cản."
"Vào đại học, con ăn không ngồi rồi, cha con định cho con theo anh Đường lập nghiệp, cũng là mẹ thương con, từ chối cho con."
"Chúng tôi cưng cô, chiều cô, chính là để cô vong ân phụ nghĩa, cắn bọn tôi ấy à?" Mẹ tôi nhéo nhéo mặt tôi.
"Mẹ... con sai rồi..." Tôi đau đến bật khóc.
Mẹ tôi thở dài một hơi, buông tay ra. "Trên đời này, không có cha mẹ nào bỏ con được."
"Con muốn về nhà." Tôi bụm gò má. "Nhưng mà con sợ cha mẹ không cần con nữa."
"Về nhà với mẹ đi, thành phố lớn này khó sống lắm. Từ nhỏ con đã không có chí hướng gì, cha mẹ cũng không trông mong con thành rồng thành phượng."
"Ưm... thành phố này, con lăn lộn rất vất vả, có đôi khi con cũng nghĩ đến rời khỏi. Nhưng bây giờ con đã khá hơn nhiều, con bỏ ra quá nhiều ở thành phố này, con không cam tâm cứ như vậy mà rời đi."
Mẹ tôi nói. "Tuổi con còn trẻ, không đụng tường Nam không quay đầu*. Cha mẹ chỉ hi vọng con gặp khó khăn, đừng dồn nén trong lòng. Thỉnh thoảng thì điện thoại cho cha mẹ, ngày nghỉ thì về thăm nhà. Kinh nghiệm cả đời của cha mẹ chia sẻ với con, có lẽ chúng cũng có thể giúp ích cho con."
*Tường Nam là một kiểu kiến trúc truyền thống thời Hán. Nhà giàu có thời đó sẽ xây một bức tường trước cửa để che chắn tránh cho thiên hạ dòm ngó vô nhà, khi muốn ra ngoài họ phải đi luồn qua hai bên trái phải của bức tường. Câu này tương đương với câu "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".
"Mẹ..."
"Được rồi. Mẹ lì xì cho con." Mẹ tôi lấy bao lì xì ra từ trong túi xách. "Mừng tuổi mẹ đi."
"Mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ."
"Có con mới là vui vẻ, mới là sum vầy."
Cơm tối mẹ tôi đích thân xuống bếp, bà ấy nói là để cảm ơn chủ nhà chăm sóc tôi, bà cũng không cho tôi vào bếp, bắt tôi ở ngoài phòng khách nói chuyện với chủ nhà.
"Xử lý công việc như thế nào?" Chủ nhà hỏi.
"Dạ..." Tôi hồi tưởng lại, trước đó tôi đi