Bà bà bật cười. "Tiểu Triệu, sao cháu lại đáng yêu như vậy."
Hai lỗ tai tôi đỏ lên. Chẳng trách là bà nội của chủ nhà, không phải người một nhà thì không ở cùng nhà. Giọng điệu bà bà y hệt chị ấy.
"Điệu bộ chú thỏ trắng nhỏ của cháu, ta cảm giác mình không khác gì bà lão ăn thịt người."
"Bà đừng trêu cháu ..."
"Gọi bà là bà nội giống Hựu Thanh đi." Bà bà mỉm cười đầy thâm thúy.
Khi chủ nhà và tôi nấu cơm ở phòng bếp, bà bà cũng đi vào, bà ấy nhìn chủ nhà: "Thật hiếm thấy đấy, trước kia chết sống cũng không vào phòng bếp, bây giờ lại biết chủ động nấu cơm."
"Bà nội, cháu vẫn luôn chủ động, chẳng qua bà không thử thôi."
"Cô làm khó ăn như vậy, tôi có thể thử à?" Bà bà nói xong nhìn tôi. "May mắn là có Tiểu Triệu. Tiểu Triệu xuống bếp, ta yên tâm."
Chủ nhà ngượng ngùng. "Đâu có dở như vậy."
Dường như bà bà cũng không biết nấu ăn, bà đứng một bên nhìn một chút, sau đó trở lại phòng khách.
"Tiểu Hoàn, chị nấu dở lắm hả?" Dường như chủ nhà bị đả kích.
"Rất tiến bộ."
"Vậy chính là dở rồi?"
"Không có đâu, em cảm thấy... ăn được." Tôi vừa dối lòng.
"Em thật tốt." Chủ nhà cười đến mắt cong cong.
Đáng giá! Dù cho chủ nhà có hạ độc trong thức ăn.
Bà bà không đọc sách nữa, bà bật TV, có vẻ như đang xem chương trình thực tế.
"Bà nội, bà xem chương trình cuối năm không?" Chủ nhà hỏi.
"Chương trình cuối năm có gì mà xem." Bà bà rửa tay. "Cháu tìm cho bà mấy tiết mục hài kịch, bà muốn xem."
"Được." Chủ nhà kéo băng ghế ra. "Bà nội ngồi ở đây."
"Bà không ngồi ở đó, bà muốn ngồi bên cạnh Tiểu Triệu."
"Bà nội, không phải là bà thường nói già trẻ có thứ tự sao."
"Bà cũng thường nói mọi chuyện do bà quyết định." Bà bà dứt khoát đẩy chủ nhà ra, ngồi xuống bên cạnh tôi. "Đến đây, chỉ có ba người đừng quá câu nệ, ăn thôi."
Ăn cơm xong, phía bên ngoài pháo hoa bắt đầu được bắn lên. Bà bà không có hứng thú với pháo hoa, ngồi một chỗ xem chương trình hài kịch.
Chủ nhà ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ, tôi cũng nhìn một chút lại quay sang ngắm chủ nhà. Pháo hoa nở rộ rực rỡ đầy màu sắc trên không trung, lúc tối lúc sáng, ánh lên gương mặt tinh sảo của chủ nhà.
"Thật là đẹp." Chủ nhà xúc động nói.
"Đúng đó, thật là xinh đẹp..." Tôi nhìn gò má của chủ nhà, ngũ quan của chủ nhà thật là không có chỗ nào để xoi mói.
Nghe dược giọng của tôi, chủ nhà quay sang, chị ấy nhìn tôi mỉm cười. "Giao thừa vui vẻ."
"Giao thừa vui vẻ."
"Hi vọng giao thừa năm sau, chị vẫn có thể trải qua cùng em."
"Chị Hựu Thanh, chị cho em gia hạn hợp đồng hả?" Tôi nhướng mày, không khống chế được vui sướng trong lòng.
"Ừm." Chủ nhà nói. "Em nấu ăn ngon như vậy, nếu xa em, chị thật sự không biết phải làm sao."
Chủ nhà rửa chén trong phòng bếp, bà bà kéo tay tôi. "Tiểu Triệu, nói chuyện với bà chút đi."
"Dạ."
"Cháu quen Hựu Thanh bao lâu?"
"Năm ngoái cháu gặp chị Hựu Thanh." Tôi nói tiếp. "Hơn nữa năm rồi ạ."
"Hơn nửa năm." Bà bà cười. "Có một số việc không thể ép buộc được."
"Hựu Thanh có kể chuyện của nó cho cháu nghe không?" Bà bà hỏi tiếp.
"Chuyện gì?"
"Chuyện nó nghỉ học." Bà bà khá dứt khoát. "Bà cảm thấy cháu đã biết một chút."
"Cháu biết một ít nhưng vẫn còn nhiều điểm không rõ."
Bà bà trầm ngâm chốc lát. "Hựu Thanh, trong lòng nó có một cây gai. Cây gai này đâm rất sâu, cháu đừng thấy bây giờ nó rất tốt, bà biết thật chất nó chỉ đang trốn tránh mà thôi."
"Trốn tránh, trốn đến bao giờ mới có thể đối mặt đây." Bà bà thở dài. "Ba năm, vật đổi sao dời, nó cũng nên buông xuống."
"Bà nội, bà kể đi, cháu vẫn chưa biết rõ."
"Chờ nó tự kể cháu nghe đi." Bà bà nói. "Bà không thể nhúng tay vào chuyện của nó nữa."
Bí mật của chủ nhà, mỗi người nói một nửa, tôi chỉ có thể dựa vào những cái một nửa này mà đoán mò, chắp vá thành một câu chuyện đầy ngang trái, tôi cảm thấy mình thật không sáng suốt được như khán giả xem phim truyền hình.
Tôi đang suy nghĩ, bản thân không có hào quang của nữ vương, làm thế nào để mình bước vào thế giới nội tâm của chủ nhà. Tôi phải làm thế nào để bước vào thế giới nội tâm của chị ấy? Đây căn bản là hai thế giới mà.
"Ôi dồi ôi cảm tạ nữ vương..." Ngày Tết, tôi thức giấc đã thấy A Hiểu ở trong nhóm chat. Mặc dù cậu ấy bị Sầm Sầm đuổi khỏi nhóm nhưng cậu ấy vẫn kiên trì không ngừng (tà tâm không chết) chỉ vì cầu xin sự tha thứ của Sầm Sầm. "Cậu thật là đại nhân, đại lượng!"
"Câm miệng." Sầm Sầm vẫn rất lạnh lùng. "Cậu thật chướng mắt."
A Hiểu ngay lập tức im bặt.
"Sớm vậy mọi người." Lục Lộc Bỉ gửi icon buồn ngủ. "Mới sáng sớm đã bị mẹ mình lôi đến phố người Hoa."
"Phố người Hoa náo nhiệt lắm ha?"
Lục Lộc Bỉ gửi icon ngáp. "Mình cũng không biết bọn họ xuất ngoại làm gì, chơi chung người Hoa, ăn món ăn Trung Quốc, đi dạo cũng phố người Hoa, so với ở quê nhà có gì khác đâu."
"Cảm nhận sự giao thoa văn hóa." A Hiểu đáp. "Cậu không ăn vài ngụm vani thì làm sao biết món ăn Trung Quốc ngon chứ?"
Sầm Sầm gửi icon liếc mắt. "Bao lâu rồi cậu không ăn đồ Tây hả?"
A Hiểu gửi icon khóc thút thít. "Mình siêu cấp nhớ món gan ngỗng."
"Triệu Hoàn đâu?"
"Tiểu Hoàn, cậu đâu rồi, hello?"
"Mình đây." Dựa vào đầu giường, tôi gừi icon "Năm mới vui vẻ."
"Đến đây, chúc tết mình." Sầm Sầm gửi tin.
"Nữ vương, chúc cậu năm mới vui vẻ, càng ngày càng đẹp, kiếm tiền kiếm đến mỏi tay." Tôi vội vàng trả lời.
"Thô tục."
Tiếp đó, Sầm Sầm gửi tin nhắn riêng cho tôi. "Gửi cho cậu bao lì xì, rửa sạch xui xẻo