Giám đốc giao bảng danh sách cho tôi dán lên cho mọi người xem, sẵn tiện tổ chức buổi tiệc nhỏ chào đón nhân viên mới. Tôi nhìn lướt từ trên xuống dưới, không thấy tên Tiểu An, lại nhìn một lượt từ dưới lên trên.
"Đừng tìm nữa, chú biết quan hệ giữa Tiểu nguyên và Tiểu An là gì."
"Tiểu Nguyên vẫn mong chờ lòng từ bi của chú đấy."
"Chú mở công ty đâu phải để cưu mang người nghèo. Vả lại, các cô cậu còn nhiều tiền hơn chú, chú đây còn đang nợ ngân hàng." Nói xong, Giám đốc nhấp một ngụm trà từ chiếc bình tử sa hồ. "Mau đi đi, xong việc sớm thì tan ca sớm."
Tôi cầm bảng danh sách và đinh ghim. Tôi vừa ghim danh sách lên bảng thông báo thì toàn bộ thực tập sinh đều vây quanh xem. Trước đây, việc công bố danh sách này là của Tiểu Giản, bây giờ Tiểu Giản đi ăn máng khác nên Giám đốc đẩy sang tôi. Tâm trạng khi dán danh sách cũng rất đặc biệt, tựa như công bố kết quả thi cử vậy, người có tên trên bảng thì cười vui, kẻ không có tên thì lau nước mắt.
Tôi lập tức nhìn thấy Tiểu Nguyên, anh ấy lo lắng chen lên, tâm trạng cũng bồn chồn như bao thực tập sinh chung quanh. Tiểu Nguyên nhìn từ trái sang phải, nhìn chằm chằm không chớp mắt, không bỏ sót một cái tên nào. Nhưng mỗi cái tên đều không phải là cái tên anh ấy mong muốn.
Mất mác, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mất mác của Tiểu Nguyên. Cũng giống như lần điều chỉnh nhân sự trước đây, tôi thăng chức, Tiểu Nguyên vẫn giữ chức vụ như cũ.
Tiểu Nguyên quay lưng rời đi, anh ấy bước đến gần Tiểu An đang đứng cách đó không xa. Tiểu An nắm chặt cánh tay Tiểu Nguyên, nói gì đó, hai người nói không được mấy câu đã có vẻ nảy sinh mâu thuẫn. Dường như Tiểu An rất giận dữ, cô ta xoay người chuẩn bị bỏ đi, Tiểu Nguyên ngăn cản cô ta lại nói gì đó...
"Trưởng phòng, vậy là bọn em được tuyển chính thức hả?"
"Ừ." Tôi thu hồi ánh mắt. "Trên danh sách có tên và phòng ban tương ứng."
"Hả? Như chị nói, vậy thực tập sinh phòng Kinh doanh sẽ chuyển đến làm ở phòng Hậu cần ư?"
"Đây là quyết định cuối cùng của Giám đốc." Mỗi phòng ban cần thực tập sinh không giống nhau, các Trưởng phòng sẽ dựa vào năng lực của thực tập sinh trong kì khảo hạch để chọn ra người ưng ý nhưng Giám đốc mới là người quyết định ai sẽ được tuyển và tuyển vào phòng nào.
"Kệ đi, miễn là được ở lại."
"Tốt lắm, mọi người thông báo lẫn nhau, bốn giờ có cuộc họp."
"Được, cảm ơn Trưởng phòng, làm phiền chị rồi."
Lúc quay về phòng làm việc, tôi trông thấy cảnh tượng Tiểu Nguyên lao vào phòng làm việc của Giám đốc.
Cuộc họp chỉ đơn giản là phổ biến công việc, chủ yếu là chào đón nhân viên mới. Họp được nửa tiếng thì tôi bắt đầu phát bảng tên cho mọi người, căn dặn bọn họ mỗi ngày phải bấm thẻ. Bấm thẻ liên quan mật thiết đến đánh giá chuyên cần, các Phòng ban khác nhau sẽ có thêm những yêu cầu khác nữa, cho nên tôi để bọn họ tự hỏi các tiền bối trong Phòng.
Họp xong, tôi quay về thu dọn văn phòng để tan ca. Lúc tôi ra khỏi phòng làm việc, Tiểu Nguyên cũng đi ra từ phòng Giám đốc, sắc mặt anh ấy hơi khó coi. "Trưởng phòng, em nói chuyện anh làm thêm cho Sếp biết?"
"Hở?"
Thấy phản ứng của tôi, Tiểu Nguyên lại nhìn tôi. "Sếp dò hỏi tình tình kinh tế của anh, anh đoán ông ấy đã biết."
"Em không có nói với Sếp."
"Không thể làm thêm nữa rồi." Tiểu Nguyên cúi đầu. "Trưởng phòng, tôi đi trước."
"Ừm, được."
Thông thường thì Giám đốc nào cũng không thích nhân viên mình làm thêm bên ngoài, một là sợ tiết lộ bí mật gì đó, hai là sức người có hạn, bọn họ e ngại nhân viên không thể hoàn thành tốt chức trách chỉ vì cứ mãi lo nghĩ cho việc làm thêm.
Tiểu Nguyên nhận việc làm thêm bên ngoài, bản thân tôi cũng không đồng ý. Công ty nhỏ, kẻ lắm mồm không ít, chuyện này đến tai Giám đốc chỉ là chuyện sớm muộn. Ông ấy mà mất hứng thì chuyện gì cũng không dễ nói.
Về đến nhà, chủ nhà đang đọc sách, tôi đeo tạp dề vào, bắt đầu nấu cơm tối. Có lẽ là nhờ A Hiểu, chủ nhà đang đọc tài liệu kiến trúc. Đọc sách chuyên ngành, khởi đầu tốt như vậy, tôi cũng không nỡ quấy rầy chị ấy. Nấu canh được một nửa chừng, chủ nhà rón rén tiến đến, chị ấy ôm tôi từ phía sau. "Vất vả rồi."
"Có cần chị giúp một tay không?" Chủ nhà hỏi.
"Em nấu sắp xong rồi, chị dọn chén trước đi."
"Được."
Khi tôi bưng thức ăn ra, chủ nhà đã dọn chén xong, chị ấy đang đút Đạo Đạo uống sữa.
"Tiểu Hoàn, em xem thử có phải Đạo Đạo mập lên không?"
Chủ nhà nói xong, dường như Đạo Đao nghe hiểu, nó tủi thân không uống sữa nữa, còn ngước mắt nhìn tôi.
"Đạo Đạo, càng ngày càng đáng yêu."
"Đúng đấy, bây giờ nó đã biết nghe lời, một ngày ăn ba bữa đúng giờ."
Tôi đặt đĩa đồ ăn xuống, bước đến ôm Đạo Đạo, quả thật nó nặng hơn rất nhiều. Lúc tôi ôm nó, nó còn biết ôm cổ tôi. "Gâu... uu..."
Cho Đạo Đạo ăn xong, chủ nhà và tôi rửa tay, cùng nhau ăn tối.
"Chị, hôm nay chị làm những gì?"
"Đọc sách, còn em?"
"Danh sách chính thức công bố rồi."
"Chị nhớ em từng kể một người tên là Tiểu An. Cô ấy được tuyển chính thức không?"
"Không, có lẽ là do cô ấy đang mang thai, việc đó rất mất điểm với Sếp."
"Ừm." Chủ nhà gắp thức ăn cho tôi. "Thật ra vậy cũng tốt, có con thì nên nghỉ ngơi ở nhà, bám víu vào công việc không tốt cho sức khỏe, cũng không tốt cho đứa nhỏ."
"Ai, đâu có cách nào khác." Tôi thở dài. "Dù sao khoảng chi tiêu lớn như vậy, nhiều người chia sẻ vẫn hơn một người gánh."
"Em nói vậy, chị cũng cảm thấy có vẻ cực khổ."
"Áp lực của Tiểu Nguyên lớn lắm, cha mẹ vợ anh ấy cũng dọn đến."
"Chắc là bọn họ muốn giúp một tay."
"Cũng bởi vì vậy nên Tiểu Nguyên mới không tiện mở miệng từ chối."
"Tiểu Hoàn, suy nghĩ của em tiêu cực quá." Chủ nhà nói. "Giống như kết hôn sinh con là một loại gánh nặng vậy."
"Dạ..." Một khoảng thời gian dài trước đây, đối với tôi yêu đương