Khi chán nản thì nhìn cái gì cũng thấy buồn chán. Ngắm mưa, mưa ngừng rơi. Nhìn gió, gió ngưng thổi. Nửa đêm thức giấc cũng không thể ngủ tiếp. Thấy không, lúc không muốn gieo vần, tự dưng lại thành vần.
"Tiểu Hoàn, không phải là cháu có âm mưu với chú đó chứ?" Giám đốc cảm thấy tôi "ngoan ngoãn" lạ lùng, dù sao lần trước tôi cũng mới lột tóc giả của ông ấy xong.
"Không có."
"Vậy mới là đồng chí tốt đó."
Vốn tôi cũng có ý định đấy nhưng tôi đã kịp dằn lòng lại. Vài ngày trước, tôi định tháo bánh xe của Giám đốc nhưng nghĩ lại thì tôi cần gì làm vậy chứ, tôi cứ việc đâm bể lốp xe ông ấy là được. Nếu không đến lúc kiểm tra camera, ai không biết còn tưởng bệnh mèo của tôi phát tác cho nên đi trộm bánh xe của Giám đốc.
Xử lý hết công việc trong tay, tôi cầm ly định đến phòng nghỉ uống một ly cà phê thư giãn. Vừa vào phòng tôi đã nhìn thấy Tiểu Nguyên, anh ấy tự cảm thấy ngày đó anh ấy hơi nặng lời với tôi cho nên lúc nhìn thấy tôi, anh ấy có vẻ không được tự nhiên lắm. Anh ấy mất tự nhiên, tôi cũng gượng gạo.
"Hi." Tiểu Nguyên chủ động chào hỏi, đưa ly giấy trong tay anh ấy cho tôi. "Ly này pha sẵn nè."
"Không cần." Tôi quơ quơ cái ly trên tay. "Em có cầm theo ly, anh uống đi."
"Ừm, được." Tiểu Nguyên cầm ly cà phê, gật đầu.
Đợi đến khi tôi pha cà phê xong mới phát hiện Tiểu Nguyên vẫn chưa rời đi, anh ấy nhìn tôi muốn nói lại thôi.
"Sao thế?"
"Mấy ngày trước, anh nói nặng lời quá. Anh muốn xin lỗi em."
"Ừm." Nếu là người khác, tôi còn có thể giả vờ khách sáo. Nhưng mà người này là Tiểu Nguyên, số người trong công ty tôi có thể nói chuyện không nhiều, Tiểu Nguyên là một người trong số đó.
"Tiểu Giản có tìm em không?" Tiểu Nguyên hỏi.
"Sao vậy?"
"Hình như Tiểu Giản gặp chuyện gì đó." Tiểu Nguyên nói. "Anh không tiện hỏi cho lắm."
"Tiểu Giản? Chị ấy đâu có nói gì với em."
Tiểu Nguyên thở dài một hơi. "Vậy em đến tâm sự với em ấy đi, trước đó em ấy cũng có đến tìm anh một lần."
"Được." Hiện giờ, tôi không muốn trao đổi bất cứ điều gì với Tiểu Nguyên, anh ấy hỏi gì thì tôi đáp đó.
Rời khỏi phòng nghỉ, tôi nhắn tin cho Tiểu Giản, chị ấy không trả lời. Đến chiều tan làm, tôi gọi điện cho Tiểu Giản, đến cuộc gọi thứ hai chị ấy mới bắt máy. Giọng của chị ấy có vẻ suy yếu. "Tiểu Hoàn..."
"Giọng chị bị sao thế?" Nghe giọng của Tiểu Giản, tôi càng thêm lo lắng.
"Không có gì."
"Chị có ở nhà không? Em đến thăm chị."
"Đừng... Chị không có ở nhà..."
"Vậy chị ở đâu? Chỗ Tổng giám đốc Cao?"
"Chị chia tay hắn ta rồi."
"Chia tay?" Tôi hỏi. "Tiểu Giản, chị vẫn còn ở Thượng Hải chứ?"
Tiểu Giản thở dài. "Hiện tại, khuôn mặt chị bị hủy rồi, em đến đừng để bị dọa sợ."
"Mấy lời của chị cũng đủ hù em sợ rồi, chị đang ở đâu? Bây giờ em đến."
Tiểu Giản báo địa chỉ một bệnh viện, tôi chặn taxi, nôn nóng chạy đến. Khi Tiểu Nguyên nói với tôi, tôi nhìn vẻ mặt anh ấy còn tưởng Tiểu Giản không xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng hi vọng là đừng xảy ra chuyện gì khác.
Vào bệnh viện, tôi nhủ thầm số phòng bệnh, một mạch tìm kiếm. Mặc dù, tôi đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi đẩy cửa phòng ra tôi vẫn đứng đơ ra tại chỗ rơi nước mắt. Không phải Tiểu Giản bị hủy mặt mà là cả người đều biến thành xác ướp, nếu nói chị ấy bị kẻ thù đụng tan xương nát thịt tôi cũng tin. "Tiểu Giản..."
Tôi nắm tay "Tiểu Giản". "Chị bị làm sao vậy? Khiến bản thân ra nông nỗi này..."
"Cô..." "Tiểu Giản" nhìn tôi. "Ai thế..."
Giọng nói có hơi thô ráp, không giống giọng Tiểu Giản.
"Cô là ai thế?" Rất nhanh, có một người đi ra từ nhà vệ sinh, trên tay người đó xách bình nước nóng. "Cô đứng trước mặt mẹ tôi khóc làm gì?"
Sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi, chính là Tiểu Giản đã báo nhầm số phòng. Khi tôi đến phòng bệnh của Tiểu Giản, chị ấy đang vịn mũi của mình để ăn gì đó. Lỗ mũi chị ấy bị vải trắng băng bó, nghe nói là sụn nhân tạo xảy ra vấn đề.
"Chị gọi như vầy là khuôn mặt bị hủy?" Tôi nhìn Tiểu Giản, trừ lỗ mũi ra, những "phụ tùng" khác đều còn nguyên vẹn.
"Như vầy còn không gọi là mặt bị hủy?"
"Chị nâng mũi khi nào?"
"Mới đây." Tiểu Giản nói.
Tôi khom người, dùng ngón tay chạm vào bó vải trắng của Tiểu Giản.
"Đau đau..."
"Em đâu có dùng sức."
"Vậy cũng đau." Tiểu Giản đẩy tay tôi ra.
"Có thể kể em nghe chuyện gì đã xảy ra không?" Tôi kéo cái ghế đến ngồi bên cạnh Tiểu Giản.
"Dáng vẻ của em như vậy trông rất quen mắt."
Hai tay tôi nâng cằm. "Nghe mẹ kể truyện xưa."
"Rõ ràng là em đến đây xem chị diễn trò." Tiểu Giản nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nào có, vừa rồi em vào nhầm phòng, nhìn thấy chị bị thương thành như vậy, em còn chịu không nổi. Thật may mắn mà."
"Sao em biết chị gặp chuyện?"
"Tiểu Nguyên nói với em."
Vừa nhắc đến Tiểu Nguyên, Tiểu Giản rũ mi. "Vậy à?"
"Tiểu Hoàn, chị nói ra em sẽ không khinh bỉ chị chứ?"
"Không phải là chị đi làm [I]tiểu tam*[/I] đê tiện đó chứ?"
Tiểu Giản rụt cổ. "Chị chỉ mới biết hắn ta có vợ chưa cưới mấy hôm nay thôi."
"Chị nâng mũi là do cô vợ chưa cưới kia đánh?"
"Do chị xuống lầu đi ăn, tự té."
"..." Tôi tra hỏi. " Trước đó chị không biết hắn ta có vợ chưa cưới?"
"Tại sao Tiểu Nguyên và em đều hỏi như vậy." Tiểu Giản nói. "Trong lòng hai người, chị là người như vậy sao?"
"Anh ấy là anh ấy, em là em." Tôi giải thích. "Ngày thường, chị luôn bày tỏ niềm khao khát mãnh liệt được gả vào nhà giàu sang quyền thế."
"Chị vẫn tuân thủ ranh giới đạo đức cuối cùng của mình, tuy là lúc có lúc không."
"Vậy vợ chưa cưới của hắn ta đến tìm chị tính sổ?" Tôi hỏi.
"Cô vợ chưa cưới đó không có cảm giác với hắn ta, đúng lúc chị đâm