Ôn Đình Ngọc cất giọng nhỏ nhẹ khiến người ta không nỡ trách mắng, huống hồ gì là anh
- Được, anh thương em còn không hết sao lại nỡ mắng em chứ? Ngoan đừng khóc
Bạch Hàn ôm cô vào lòng dịu dàng dỗ dành:" Sau này không được như vậy nữa biết không? Ra ngoài cũng được nhưng phải dẫn theo người đi cùng"
Cô tựa đầu vào lòng anh gật gù đồng ý, sau đó lại nghe thấy giọng nói của anh:" Công việc của anh đã giải quyết xong hết rồi.
Thời gian tới anh có thể ở bên cạnh em rồi"
- Thật sao?
Nghe anh có thể ở bên cạnh mình, khuôn mặt của cô liền tươi tắn hẳn lên, cô ngóc đầu dậy lên tiếng hỏi
Bạch Hàn nhìn biểu cảm trẻ con đáng yêu của vợ mình liền cong khoé môi cười cười:" Thật, anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc em, đi chơi cùng em"
Sau đó cả hai cùng nhau đi bộ về Ôn gia.
Cả một đoạn đường dài nhưng Đình Ngọc rất cao hứng, miệng nói không ngớt chuyện, Bạch Hàn ở bên cạnh lại im lặng lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu
Thật ra, chỉ cần bên cạnh cô là anh đủ hạnh phúc rồi
Chiếc lá vàng rơi từ trên cao xuống tạo ra âm thanh xào xạc.
Từng làn gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua, tuy không mạnh nhưng cũng khiến người khác phải rùng mình
Bạch Hàn cởi chiếc áo khoác dài bên ngoài khoác lên vai của cô:" Sao em mặc ít như vậy? Lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Anh khẽ lên tiếng than trách, Đình Ngọc nắm lấy áo anh vừa khoác lên cho mình cười cười nói:" Chẳng phải có anh bên cạnh em sao?"
- Ngốc thật, phải biết yêu thương bản thân mình chứ
…
Thời gian thấm thoát lại trôi qua, Ôn Đình Ngọc đã mang thai đến hơn tháng thứ 8.
Bụng của cô lúc này đã to vượt mặt
Cô không mặc quần áo mà đứng trước gương ngắm nghía thân thể của mình
- Sao em không mặc quần áo vào? Bị cảm lạnh bây giờ
Bạch Hàn bước chân ra khỏi phòng tắm nhíu mày nhìn cô, rồi chạm phải đôi mắt đỏ hoe
- Em sao vậy?
Anh bước đến trước mặt kéo cô ôm vào lòng:" Nói anh nghe, có chuyện gì?"
Đình Ngọc hít mũi cất tiếng nói:" Có phải bây giờ em xấu lắm không?"
- Sao có thể chứ? Vợ của anh đẹp nhất
- Anh đừng xạo.
Em không