Ôn tiểu thư đã lâu không gặp.
Không biết cô còn nhớ chúng tôi không?
Một tên trong đó lên tiếng.
Ôn Đình Ngọc nhíu mày:”Các anh là ai, tôi không quen”
- Ôn tiểu thư sao hay quên như vậy chứ?
Hắn lấy ra trong túi áo một tấm ảnh, bức ảnh là hình của một cô gái.
Ôn Đình Ngọc biết cô gái này, khoảng thời gian trước cô ấy thường bám theo Bạch Hàn đến nỗi không còn liêm sỉ.
Khi biết cô cùng Bạch Hàn bên nhau cô ta đã ra sức chia rẽ, gây ra không ít hiểu lầm.
Sau này, khi phát hiện ra cô đã dạy dỗ cho cô ta một phen, dù sao cô chẳng phải dạng hiền lành gì.
Có ân trả ân, có oán báo oán
- Anh là anh trai của cô ấy sao?
Ôn Đình Ngọc nhìn anh ta cười khẩy:”Sao nào, muốn báo thù cho em gái? Vậy anh phải xem em gái anh đã làm gì? Anh là người lớn cũng nên xem xét sự việc một chút chứ hả?”
- Xem xét? Cô đánh em gái tôi thành dạng gì rồi? Nó làm gì quá đáng với cô chứ?
Hắn ta tức giận hét lên, sau đó lại nở nụ cười nham hiểm:”Tôi không cần biết, hôm nay tôi phải lấy lại mối hận của em gái mình”
- Mối hận?
Ôn Đình Ngọc nhìn thẳng vào anh ta lạnh lùng lên tiếng:”Tôi khuyên anh nên từ bỏ thì hơn”
Nói rồi cô xoay người rời đi, nhưng hắn ta đâu dễ dàng để cô đi như vậy.
Đám người kia kéo cô tay, giữ chặt lấy hai tay cô
Hắn ta nhìn cô vùng vẫy mà nở nụ cười biến thái.
Bàn tay dơ bẩn của hắn chạm nhẹ vào gương mặt trắng nõn nà của cô:” Chà, da mặt mịn màng thật đấy”.
Sau đó hắn nhìn xuống thân hình của cô, lưỡi liếm khóe môi
- Bà bầu như cô lại quyến rũ như vậy sao? Chi bằng để tôi thử một chút
Bàn tay của hắn dần di chuyển xuống, Ôn Đình Ngọc nhìn hắn hét lên:”Mày điên à, dám đụng vào tao không sợ cả đời sau của mày sống không yên sao? Tránh xa tao ra, nếu không thì đừng trách”
- Ha ha ha cô nghĩ cô có thể thoát sao? Ôn