Tôi nhíu mày nhìn anh, nhất thời, quên hết cả hờn dỗi trước đó.
"Anh muốn chết không? "
Anh bật cười, cầm lấy bàn tay tôi vuốt ve rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên đó.
"Yêu em nhiều, vợ yêu. "
Tôi nghe có chút cảm động đấy, nhưng lần này tôi không dễ bị lừa đâu nhé, mỗi khi anh nói yêu tôi xong anh đều, 'đòi hỏi' chuyện đó.
"Về nhà anh nhé, anh nấu cơm cho em ăn. "
Tôi biết ngay là anh lại dụ dỗ tôi mà, vậy nên tôi mới không đáp lại lời anh vội. Hình như mặt anh bây giờ còn dày hơn cả bê tông rồi ấy.
Như nắm bắt được ý nghĩ của tôi, anh giơ tay đầu hàng.
"Không, anh không có ý gì đâu, tại trưa nay em mang cơm tới mà anh không biết nên bây giờ anh muốn bù đắp lại. "
Lời anh nói khiến tôi chợt nhói lòng... Anh lập tức đưa hai tay lên áp vào khuôn mặt tôi xoa xoa hai cái má mềm mại của tôi.
"Đừng buồn nữa vợ yêu, về nhà anh nấu cơm cho em ăn nhé, anh thu xếp hết cả rồi, em yên tâm, từ giờ không ai dám làm phiền em nữa. "
Tôi nhướn mày nhìn anh, không biết câu "thu xếp" của anh như thế nào chứ trước đó tôi nghe anh nói cũng là "xử lý" nhưng rồi Kỳ Hân vẫn làm thư ký anh đây?
"Thu xếp của anh là như thế nào? "
Thấy tôi nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, anh bật cười.
"Ngày mai em đến công ty anh, em sẽ biết. "
Anh lúc nào cũng bí ẩn như vậy, tôi bĩu môi.
"Không đến đâu, đến rồi lại... "
Anh bóp cằm tôi, hôn nhẹ vào môi tôi như chặn lời tôi nói.
"Từ giờ không có ai làm phiền chúng ta nữa, em yên tâm. "
Dù tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng cách trả lời của anh luôn là mập mờ như vậy. Nhưng thôi, dù sao thì tôi cũng được anh chữa lành vết thương cho rồi nên bây giờ tâm tình vô cùng thoải mái.
Anh đứng dậy rồi nắm lấy bàn tay của tôi.
"Đi, đi về nhà anh. "
Tôi ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn anh.
"Bây giờ á? "
Vừa nói tôi vừa ngước nhìn đồng hồ treo tường, đã sáu giờ ba mươi rồi.
"Không phải lo đâu, anh xin phép bố mẹ em rồi, họ đồng ý rồi, chúng ta đi thôi. "
Tôi nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Người đàn ông của tôi lúc nào cũng thần thần bí bí như thế, hóa ra anh đã sắp xếp hết mọi chuyện từ lúc tới đây rồi. Thấy mắt tôi như tia laser nhìn anh, anh khẽ bật cười.
"Thôi nào, đi thôi. "
Thế rồi, anh nắm tay tôi, chúng tôi cùng nhau bước xuống nhà, tôi xin phép bố mẹ rồi đi ra ngoài cùng anh. Bố mẹ tôi cũng rất thoải mái mà không ngăn cấm, chỉ dặn tôi là nhớ về sớm.
Anh chở tôi trên chiếc xe Porsche màu trắng, tôi cũng không tỏ thái độ ngạc nhiên khi anh liên tục thay xe, vì cơ bản tôi biết rõ anh có niềm đam mê mãnh liệt với phương tiện này. Hồi còn nhỏ tôi đã thấy trong gara của anh có rất nhiều siêu xe đắt tiền mà hiếm người đi.
Trên đường, chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau, anh luôn nắm tay tôi và hôn lên mu bàn tay tôi. Sự trân trọng mà anh dành cho tôi khiến tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Trước đây, tôi từng thấy nhiều người phụ nữ tiếp cận anh, nhưng lần
nào anh cũng lạnh lùng và giữ một giới hạn nhất định, tựa như dù có cố thế nào cũng không thể vượt qua giới hạn đấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cách anh yêu chiều một người con gái như vậy.
___________
Tới biệt thự của anh, đúng như anh nói, anh không để tôi động tay động chân vào bếp, dù là phụ giúp cũng không, anh bắt tôi ngồi yên trên bàn ăn nhìn anh nấu.
Kỳ lạ nha, giờ tôi mới biết anh có tài nấu ăn đấy. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tay sắn ống lại còn đeo tạp dề, trông giống hệt người đàn ông của gia đình.
Dáng người anh rất đẹp, chỉ nhìn thấy từ đằng sau người ta cũng biết đây là hàng cực phẩm. .... Tôi nhìn anh mà còn mê, bỗng dưng tôi lại tưởng tượng đến một khung cảnh khi tôi với anh về chung một nhà.
Mà khoan, trông cái bờ mông vừa to vừa tròn kia muốn vỗ một cái quá...
Ôi! Cái đầu của tôi... Tôi lại bắt đầu biến thái giống anh rồi đấy.
Người ta nói, những cặp đôi yêu nhau rồi lâu dần tính cách cũng sẽ giống nhau, tôi nghiền ngẫm thấy cũng đúng, hình như tôi bắt đầu đen tối đi vì anh rồi...
Nghĩ tới đây, tôi khẽ lắc đầu nguầy nguậy để đập tan cái suy nghĩ đen tối kia.
Anh vừa nấu vừa nói vọng ra.
"Sao? Anh đẹp quá à mà cứ nhìn mãi vậy. "
Bị nói trúng tim đen, mặt tôi đỏ lừ đáp:
"Làm... làm gì có, anh... đừng tự tin về bản thân mình quá."
Câu trả lời của tôi khiến anh bật cười. Tôi vội lảng đi chuyện khác.
"Đẹp trai, nhiều tiền, nấu ăn ngon, chắc phụ nữ theo anh hàng ngày nhiều lắm nhỉ? "
Anh không quay lưng ra nhìn tôi, vừa tập trung nấu ăn vừa đáp.
"Anh không quan tâm. "
Câu trả lời của anh khiến tôi nở một nụ cười mỹ mãn.
"Thế... anh nấu ăn cho người phụ nữ nào chưa? "
"Chưa. "
Nụ cười của tôi càng lúc càng đậm hơn.
"Có điêu không đấy? Trông thuần thục thế kia cơ mà. "
"Anh thề là anh chỉ có mỗi mình em. "
Nói xong câu đó, anh cũng tắt bếp rồi bưng ra món xườn xào chua ngọt để trên bàn. Đúng món ăn mà tôi thích nhất. Sau đó anh cũng lần lượt bưng những món tiếp theo lên bàn, màu sắc nổi bật lại còn trang trí giống hệt như một đầu bếp chuyên nghiệp. Nhìn thôi mà tôi muốn nhỏ nước dãi, bụng sôi lên ùng ục.
Anh nhìn tôi, cởi tạp dề rồi ngồi xuống cạnh tôi, sau đó, anh giúp tôi vén một vài sợi tóc đang vương trên má tôi ra đằng sau mang tai. Thái độ vô cùng dịu dàng, còn hỏi lại tôi.
"Anh buộc tóc cho em ăn để đỡ đỡ vướng nhé? "