Chú Ơi Lên Giường Nào

Chương 76: Tôi Không Phải Là Người Anh Yêu Nhất?


trước sau

Tôi kinh ngạc, đứng chôn chân một chỗ, cái Trang thấy tôi thất thần như vậy liền lay lay cánh tay tôi rồi bảo:

"Sao đấy? "

Tôi như không nghe thấy, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước, cái Trang thấy biểu hiện của tôi như vậy cũng đưa mắt nhìn theo.

Kỳ Hân vừa mua một chiếc túi Channel trong cửa hàng này, dáng vẻ của cô ta trông rất chật vật, cô ta đang cho tay vào túi xách rồi lục lọi một hồi, sau đó cô ta dốc ngược túi xách của mình lên như đang tìm thứ gì đó.

Cuối cùng, tìm mãi tìm mãi cũng không thấy thứ gì giá trị, cô ta liền đập tay xuống bàn rồi hét vào mặt nhân viên.

"Cô thử lại lần nữa đi, không thể nào có chuyện đó được. "

Nhân viên thấy cô ta hung dữ như vậy liền cúi đầu khép nép nói:

"Thưa cô, quả thực những thẻ cô đưa đã hết hạn sử dụng rồi ạ, chúng tôi đã thử mười lần rồi, mong cô thông cảm... "

"Mẹ nó!"

Kỳ Hân rít lên một cái rồi đạp vào bàn.

Bảo vệ thấy cô ta làm loạn liền tiến vào trong cửa hàng. Ngay lập tức có bốn người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trước mặt cô ta dõng dạc nói:

"Thưa cô, nếu cô không mua hàng thì đừng ở đây phá hỏng tài sản của cửa hàng. Mời cô ra ngoài cho. "

Hai tay Kỳ Hân nắm lại thành quyền, mặt đỏ gắt vì tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chúng mày, chúng mày không biết tao là ai à? Kiểm tra số điện thoại của tao đi, tao chính là khách hàng Vip trong chuỗi showroom của chúng mày. Chờ đấy... chờ đấy tao sẽ gọi cho mẹ tao dẹp đi cái cửa hàng của chúng mày. "

Nói xong, cô ta lại lục túi lấy điện thoại bấm số rồi áp lên tai nghe. Vài phút trôi qua, cô ta hình như không gọi được vào số đó. Cô ta lại tức giận hét lên.

"Mẹ nó! Aaaaaaa. "

Sau một hồi làm loạn, như nghĩ ra điều gì đó, cô ta lại bấm một dãy số khác, lần này đầu dây bên kia nghe điện thoại, giọng nói chua ngoa cũng được thay bằng một giọng nói ngọt ngào.

"Alo, bác ạ..."

Đầu giây bên kia có đáp lời nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên tôi không thể nghe thấy.

"Cái gì? Sao bác lại bảo cháu đừng làm phiền bác nữa? Rõ ràng mới ngày hôm kia thôi bác còn gọi cháu là con mà? Sao bác trở mặt sớm vậy? "

Đầu giây bên kia lại tiếp tục nói gì đó khiến Kỳ Hân tái mặt.

"Cháu ra nông nỗi này là vì ai chứ? Không phải vì anh Hoàng, con trai cưng của bác sao? Bố mẹ cháu bị đóng băng tài sản rồi, cháu thề từ giờ sẽ không làm phiền anh ấy nữa, cháu nhờ bác chuyển lời với anh ấy một câu... "

"Alo? Alo? Alo? "

Kỳ Hân tức tối khi bị tắt điện thoại, cô ta liền bấm số gọi lại, vài ba cuộc đều không được, cô ta tức tới mức hét lên.

"Aaaaaaaa! "

Sau đó cô ta tức tới mức đập luôn cả điện thoại xuống dưới đất.

Cái Trang rất thông minh, sau khi chứng kiến khung cảnh kia lại kết hợp với gương mặt đang tối sầm của tôi, nó đưa ra kết luận:

"Con này là Wednesday à? "

Tiếng nói của Trang khiến tôi giật thót mình mà trở lại hiện thực.

"Kh...ông, không phải. "

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhưng hỡi ôi, nó và tôi chơi thân với nhau từ nhỏ, làm sao nó không biết được tôi đang nói dối nó chứ.

Chuyện giữa Kỳ Hân và mẹ anh, tôi vẫn chưa kể cho ai, cơ bản sau ngày hôm đó, tâm hồn tôi thực sự được xoa dịu bởi anh mà không có vướng bận nào nữa. Nhất thời tôi cũng quên luôn chuyện đó.

Thấy biểu cảm của tôi, cái Trang liền nhếch môi lên cười.

"Hừm, ông Hoàng được đấy, xử lý Wednesday rất tốt, nhưng con này chưa xong đâu, tao phải cho nó một bài học đã. "

"Ơ kìa... "

Tôi còn chưa kịp nói xong cái Trang đã nhanh như cắt bước về phía trước, chặn đầu Kỳ Hân. Nó nghênh ngang rút từ túi xách của mình ra một cái ví nhỏ, rồi cầm chiếc thẻ ngân hàng quyền lực của mình giơ ra trước mặt Kỳ Hân.

"Hey! Cần tôi trả giúp không? "

Kỳ Hân đen mặt, nhưng sau khi nhìn chiếc thẻ của Trang thì cô ta tự biết rằng đây là người không nên đắc tội, huống chi gia cảnh của cô ta bây giờ không
còn được như trước nữa.

"Cô... cô là ai? "-Kỳ Hân nghi hoặc hỏi lại.

"Là ai thì cô không cần biết đâu, trước giờ chúng ta chưa từng gặp nhau. Thấy cô có vẻ chật vật với cái túi thì tôi ra tay giúp đỡ thôi. "

Trên đời làm gì có ai cho không cái gì, tiếc rằng Kỳ Hân lại ngu ngốc tới vậy, cô ta đang ảo tưởng rằng Trang đang muốn làm thân với cô ta. Mà danh tiếng của cô ta trong giới nhà giàu thì ai ai cũng biết, cô ta chắc mẩm rằng tin đồn về gia đình cô ta vẫn chưa đến tai người trước mặt này đâu. Nghĩ vậy, cô ta liền quay ngoắt 180 độ, gương mặt xám xịt được thay bằng gương mặt tươi cười.

"Cũng được, lần sau tôi sẽ trả lại gấp đôi. "

Tôi thầm cười khẩy, bị dồn tới đường này rồi mà cô ta vẫn còn sĩ diện, đến chịu!

Cái Trang mỉm cười như vừa dẫn được con mồi vào bẫy, nó tiếp tục nói:

"Tôi không thiếu tiền, nên không cần cô phải trả lại, tôi cần cô làm một việc thôi. "

Kỳ Hân nghi hoặc hỏi lại:

"Việc gì? "

Cái Trang hất mặt về phía tôi rồi nói nhẹ như bẫng:

"Xin lỗi bạn tôi đi. "

"Bạn cô? "

Kỳ Hân theo hướng nhìn của Trang liền từ từ xoay bước về phía sau.

Ánh mắt của chúng tôi giao nhau, tôi vẫn như thế, không hề lộ ra bất cứ biểu cảm nào, còn gương mặt cô ta thì chuyển từ trắng sang xanh, rồi lại đỏ, hệt như một con tắc kè... Tựa như cô ta đang rất xấu hổ khi hành động vừa nãy đã bị tôi nhìn thấy.

Kỳ Hân tức giận vì phát hiện mình vừa bị lừa một vố đau, cô ta liền cầm lấy túi xách của mình rồi rời đi, nhưng vừa bước được nửa bước thì lại bị cái Trang kéo tay lại.

"Ê, xin lỗi bạn tôi đi đã chứ? "

"Xin lỗi? Tôi chẳng có lỗi gì với cô ta cả. "

Tôi bắt đầu thấy cái Trang cư xử hơi quá, tôi nhíu mày nhìn nó ra hiệu "dừng lại". Nhưng nó không nghe lời tôi, từ trước tới nay, nó luôn là đứa bảo vệ tôi. Nó yếu đuối là thế, nhưng thấy bạn bè chịu thiệt thòi liền xù lông lên để bảo vệ.

"Này này, quyến rũ bạn trai của người khác trong khi người ta đã có bạn gái rồi là không được đâu. "

Toàn bộ nhân viên tại cửa hiệu nhìn thấy một màn này liền dán đôi mắt khinh bỉ lên người Kỳ Hân, còn cô ta thì vừa nhục lại vừa xấu hổ, hận không thể đào cái lỗ để chui xuống.

Tôi hiểu, việc tiêu xài hoang phí rồi bỗng một ngày không đủ tiền để trả nổi một cái túi, lại đứng so đo với nhân viên trước cái nhìn của tình địch thì thực là nhục quá đi!

Kỳ Hân nhục nhã giằng tay cái Trang ra, dậm chân huỳnh huỵch về phía tôi như định làm gì đó nhưng ngay lập tức vệ sĩ của anh đứng chặn cô ta lại.

Cô ta không làm gì được tôi tức muốn nổ não! Tôi nhìn bộ dạng của cô ta mà có chút buồn cười, cô ta liền tránh tôi ra mà đi về hướng khác, nhưng vừa bước tới cửa, cô ta liền không nhịn được mà nói vọng lại:

"Cô chờ đấy, đừng nghĩ được anh ta chiều chuộng là sung sướng... "

Nói tới đây, đôi mắt Kỳ Hân liền gằn lên những tia máu nhìn tôi.

"Cô không phải người mà anh ta yêu nhất đâu, cô chẳng là gì so với 'cô ta' hết, mà... 'cô ta' ở rất rất gần cô thôi... Hahahaha. "

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện