Chương 58
Edit Độc tem
Mãi cho đến khi Nguyễn Chỉ Âm xuất phát đi tham dự hoạt động ra mắt sản phẩm mới của CF, cô cũng không đợi được Trình Việt Lâm về nước.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên hai người tách ra lâu như vậy kể từ khi hai người kết hôn.
Anh đã đi nửa tháng, mặc dù mỗi ngày đều trò chuyện nhưng khi thức dậy nhìn trên giường trống không Nguyễn Chỉ Âm vẫn cảm thấy hơi buồn rầu trong lòng.
Cũng lạ, trước kia mỗi lần nhập hồn vào công việc cô cũng không có cảm xúc nhớ nhung một người mãnh liệt như thế này.
Trình Việt Lâm còn một tuần nữa mới về, cho dù Nguyễn Chỉ Âm muốn gặp anh đầu tiên cũng không thể ảnh hưởng đến chuyến công tác đã được lên lịch sẵn của mình.
Trong phòng chờ VIP của sân bay.
Lúc Khang Vũ tới nhà ăn ăn cơm, Nguyễn Chỉ Âm một mình ngồi trên sô pha sát cửa sổ, mở màn hình laptop kéo xem hồ sơ Trương Thuần gửi tới.
Lúc nhấn Touchpad trên bàn phím laptop để di chuyển chuột, khuỷu tay cô hơi di chuyển, cây bút bên cạnh không cẩn thận lăn xuống tấm thảm mềm cạnh chân.
Nguyễn Chỉ Âm chuẩn bị xoay người lại nhặt bút, một gương mặt quen thuộc xuất hiện nhặt bút lên trước sau đó đưa cho cô.
"Cám ơn." Giọng nói không có cảm xúc.
Số lần Tần Quyết đi Mĩ công tác nhiều hơn cô, Nguyễn Chỉ Âm cũng không không thấy lạ khi gặp được hắn ở đây.
Nếu đã không còn tình cảm với Tần Quyết, cô cũng không cần thiết phải tránh hắn như trốn đại địch.
Tần Quyết nhìn màn hình trên bàn cười nói: ''Chỉ cần là công việc em vẫn luôn rất chuyên tâm.''
Giọng nói của hắn rất thân quen.
Lông mi Nguyễn Chỉ Âm hơi động đậy, sau đó đóng laptop giương mắt nhìn hắn, lúc này cô phát hiện cả người đối phương mang một vẻ uể oải xa lạ không có tinh thần.
Không biết có phải vì Tần Chí Trạch gây cho hắn không ít phiền toái không.
Tần Quyết cũng không để ý nét lạnh nhạt của cô, hắn rũ mắt ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh: ''Chỉ Âm, trước kia anh cứ nghĩ mình đã hiểu được em, rằng chúng ta là những người giống nhau.''
"Chúng ta không giống nhau.''
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày.
Cho dù cha mẹ có ra sao thì Tần Quyết cũng sinh sống trong một gia đình đầy đủ, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất. Trong mắt người lớn lẫn các giáo viên thậm chí hắn còn không có bất kì khuyết điểm nào.
Nguyễn Chỉ Âm từng hâm mộ một cuộc đời như vậy, cũng từng xem hắn là một tấm gương, nhưng sau này lại không cố chấp như vậy nữa bởi vì bọn họ vốn khác nhau.
"Đúng vậy, quả thật là không giống.'' Ánh mắt Tần Quyết hơi ảm đạm, nụ cười chua sót không tới được đáy mắt.
Cô có thể dứt khoát như vậy, không chừa chỗ cho việc rút lui, mạnh mẽ hơn anh rất nhiều.
Sau lần gặp mặt trước, Tần Quyết đã suy nghĩ mãi rốt cuộc thì cô có yêu hắn hay không. Hồi còn trung học dường như tất cả mọi người đều cho rằng cô thích hắn nhưng hắn vẫn cứ không dám xác định giống họ.
Nhưng mặc dù không xác định, mặc dù đã tới bây giờ hắn vẫn không muốn mất cô, cho dù điều này hình như đã trở thành chuyện hão huyền.
Hắn ngừng lại một lát giọng nói đè nén: ''Chỉ Âm, chúng ta còn có thể làm bạn bè không?''
Tần Quyết không hy vọng xa vời rằng hắn có thể dễ dàng níu kéo được cô, nhưng mặc dù cô đã không cố ý tránh né hắn nữa nhưng cô sẽ luôn luôn lạnh nhạt như thế luôn luôn không nhìn thấy bất kì hy vọng nào, thật sự làm cho người ta tuyệt vọng.
"Không thích hợp." Nguyễn Chỉ Âm thu lại ánh mắt lắc đầu, "Hoặc có thể nói, tôi không muốn để chồng mình có bất kì hiểu nhầm nào.''
Lúc mới trở lạ Nguyễn gia, cô đã phải nghe được rất nhiều lời đàm tiếu, vì vậy cô đã cố gắng học tập để trở thành một người như Tần Quyết, để bản thân hòa vào vòng luẩn quẩn xa lạ đó đồng thời để có được cái gọi có chung nhận thức.
Thời điểm đó, Tần Quyết đối xử với cô không tệ, Nguyễn Chỉ Âm biết ơn hắn nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn càng không thể có suy nghĩ vô tư.
Mặc dù giữa cô và Tần Quyết đã trộn lẫn rất nhiều điều sai lầm ngẫu nhiên, Nguyễn Chỉ Âm biết trước kia hắn cũng không phải thật sự phản bội. Nhưng hắn có rất nhiều thứ không thể dứt bỏ, hắn cần cô phải cố gắng chạy theo đồng thời hắn cũng không thể giải quyết những mâu thuẫn.
Nguyễn Chỉ Âm muốn có một mái nhà, cô vàTần Quyết đã quen biết nhiều năm, cô từng cố gắng vì điều đó nhưng khi về nước đối mặt với mọi thứ cô mới ngộ ra ở bên Tần Quyết thật sự rất mệt mỏi.
Sau khi đã thật sự thoát ra cô chỉ cảm thấy cực kì thoải mái.
Trình Việt Lâm cho cô hiểu rằng cô cũng có thể tùy hứng, cô không cần hùa theo bất kì ai, hay lấy lòng ai để có tiếng nói chung cả.
"Em không cần phải nhấn mạnh điểm này mãi với anh.'' Tần Quyết khàn giọng nói, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Mỗi khi cô nhắc đến người đàn ông khác hắn đều cảm thấy mù mờ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh thân mật của hai người, trái tim hắn như bị đao cứa một nhát, đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Nguyễn Chỉ Âm nhíu mày: ''Tần Quyết, tôi luôn cho rằng anh là người có nguyên tắc, không đến mức đi phá hoại quan hệ vợ chồng người khác.''
Tần Quyết nở nụ cười: ''Chỉ Âm, em biết rõ hai người vì đâu mà kết hôn, thậm chí mấy tháng trước tình cảm của hai người còn không bằng người xa lạ, em thật sự cho rằng mình yêu anh ta ư?''
"Cho dù là kết hôn vì nguyên nhân gì, kết quả vẫn quan trọng hơn quá trình.''
Những gì muốn nói đều đã nói xong, Nguyễn Chỉ Âm không có hứng thú giải thích thêm gì nữa với Tần Quyết.
"Nhưng mà Chỉ Âm, anh không buông bỏ được, anh yêu em không hề ít hơn anh ta.''Trong giọng nói của Tần Quyết tràn đầy sự tự ti bị kìm nén: ''Hay là em có thể dạy anh, làm thế nào để có thể buông xuôi mọi thứ?''
Hắn dè dặt nhìn cô, nhưng lại chỉ thấy được đôi mắt vô cùng bình tĩnh đáy mắt không hề có chút gợn sóng nào.
Nguyễn Chỉ Âm lạnh lùng lên tiếng lần nữa: ''Tần Quyết, đó không phải là nghĩa vụ của tôi. Chúng ta không ai nợ ai, vui vẻ bên nhau chia tay cũng không có gì tiếc nuối, đùng khiến bản thân thảm hại như vậy.''
——Bay hơn mười mấy tiếng cuối cùng cũng tới New York.
Lúc lên máy bay là ban ngày, đáp xuống sân bay vẫn là ban ngày.
Tuy rằng hơi mệt mỏi vì lệch múi giờ nhưng sau khi tới khách sạn Nguyễn Chỉ Âm vẫn hỏi thăm tình hình bên Trương Thuần trước.
"giám đốc Trương nói bước đầu bàn bạc với CF cũng coi như thuận lợi, về mặt kỹ thuật mà nói ông Robert cũng thật sự có hứng thú với Công nghệ tiêu hóa enzyme của Nanyin, chỉ là.... Zhongcun bio lại báo giá thấp hơn.''
Khang Vũ ngập ngừng nói xong, nhìn sang nét mặt của Nguyễn Chỉ Âm.
Zhongcun bio gần đây đã mất vài đơn đặt hàng của các nhãn hiệu tuyến hai, trước mắt đương nhiên càng không thể đánh mất tiếp hợp đồng với CF. Đối phương đã hợp tác với CF nhiều năm, bây giờ lại đưa giá thấp hơn hiển nhiên càng có ưu thế hơn.
Trương Thuần đã trao đổi với phía CF được một nửa, nếu Nanyin chọn giảm giả, quả thật vẫn còn cơ hội, nhưng cũng sẽ bị kéo đến trận chiến giá cả với Zhongcun Bio.
"Chúng ta sẽ không giảm giá.'' Nguyễn Chỉ Âm trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: ''Cô nói với Trương Thuần, không cần quá coi trọng nặng nhẹ, lần này chúng ta có thể giành được đơn đặt hàng của CF dĩ nhiên là tốt nhưng nếu năm nay không lấy được chúng ta có thể chờ sang năm.''
Nếu nói áp lực thì Zhongcun bio- công ty mới đầu tư vào lĩnh vực y tế với quy mô lớn, chắc chắn càng có áp lực lớn hơn họ.
"Vậy còn buổi ra mắt sản phầm mới của CF ngày mai?''
"Nếu đã nhận lời mời thì vẫn phải đi xem thế nào, chúng ta không có hoạt động riêng không có nghĩa là người khác cũng không có.'' Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười nói tiếp: ''Nếu phát hiện đối phương muốn làm gì chúng ta nghĩ cách tiếp xúc cũng không muộn.''. . . . . .Sau một đêm ngon giấc để điều chỉnh cảm giác lệch múi giờ.
Ngày hôm sau, Nguyễn Chỉ Âm cùng Khang Vũ nhận lời mời tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của CF được tổ chức ở khách sạn SIMO.
Lần này người đại diện mà Zhongcun bio phái đến trao đổi với CF là phó tổng Nghiên cứu phát triển Thạch Điền, vị Thạch Điền này có thân phận không hề tầm thường, hắn chính là con rể của chủ tịch Zhongcun bio.
Nguyễn Chỉ Âm biết trong thời gian Trương Thuần làm việc ở Zhongcun bio đã không từng có khúc mắt cới Thạch Điền, nếu đối phương đã dựa vào quan hệ để lật đổ Trương Thuần có thể thấy hắn ta có đầu óc linh hoạt.
Bên phía CF, người quyết định hợp tác chính là ông Robert và một giám đốc thiết kế mới nhảy dù tới. Nếu ông Robert đã có ít nhiều hứng thú với Nanyin thì khó đảm bảo rằng ngài Thạch Điền sẽ không tiếp xúc vị giám đốc còn lại.
Quả nhiên sau khi lễ ra mắt kết thúc, Nguyễn Chỉ Âm và Khang Vũ bước ra từ sàn diễn đã nhìn thấy Thạch Điền lôi kéo một cậu thanh niên trẻ tuổi vào phòng riêng của khách sạn.
Chỉ là bóng lưng của cậu thanh niên nọ có hơi quen mắt, Nguyễn Chỉ Âm không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.. . . . .Bởi vì phải tham gia hoạt động, Nguyễn Chỉ Âm mang giày cao gót cả ngày, sau khi về lại khách sạn cô thay quần áo vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm nghỉ ngơi.
Sau khi đi ra vừa mới tháo mặt nạ trên mặt xuống đã nhận được một cuộc điện thoại.
"Bạn yêu, đã giúp cậu hẹn xong người, tối mai tại nhà hàng trước kia chúng ta thường đi.'' Trong điện thoại là giọng nữ nói tiếng Trung dẫn theo chút giọng địa phương.
Nguyễn Chỉ Âm sau khi nghe xong bật cười: ''Camille, cảm ơn nhiều, sau này ——"
"Ngừng, cậu cứ khách sao mãi, mấy năm trước tớ ăn của cậu không ít cơm, bây giờ giúp có chút nhỏ này cảm ơn gì chứ.''
Camille cũng được coi là một nửa Hoa Kiều, cha là người Nhật Bản mẹ là ngườiTrung Quốc nhưng lại lớn lên ở nước Mĩ.
Cô nàng là bạn cùng phòng của Nguyễn Chỉ Âm khi đi du
Nghe đối phương nói như vậy Nguyễn Chỉ Âm bất đắc dĩ trả lời: ''Được, vậy sau này nếu cần giúp gì nhớ nói với tớ.''
"Yên tâm tớ không có khách sáo đâu.'' Đối phương nói xong lại hỏi tiếp; ''Đúng rồi lần này về nước cậu với Brian đã kết hôn rồi hả?''
Nguyễn Chỉ Âm khựng lại: ''Đúng là tớ đã kết hôn nhưng đối tượng không phải hắn."
"Woa, ok, tớ hiểu.'' Cô gái kéo dài giọng điệu trêu ghẹo nói: 'Nhưng mà vẫn phải chúc cậu kết hôn vui vẻ.''
Camille lớn lên ở Mỹ, rất siêng đổi bạn trai, giống như hoàn toàn không bất ngờ chuyện Nguyễn Chỉ Âm lại có thể nhanh chóng kết hôn với người khác như vậy.
Nguyễn Chỉ Âm biết lời chúc phúc của cô nàng là chân thành nên cười đáp lại: "Cám ơn."
Ngắt điện thoại, cô đi sấy tóc, thuận tay mở wechat lúc này mới thấy Trình Việt Lâm lại có thể không liên lạc với cô suốt một ngày.
Trong khung đối thoại vẫn đang ngừng tại tin nhắn của hai người gửi vào ngày hôm qua.
[Trước khi lên máy bay, em gặp Tần Quyết ở phòng chờ.]
[Ừm biết rồi, lúc về nước nói anh biết.]
Cũng không nói nhiều gì khác.
Thái độ của người đàn ông khá bình thản, Nguyễn Chỉ Âm càng lúc càng cảm thấy bất thường.
Nhưng hai người đi công tác luôn bận rộn công việc, cô sợ quấy rầy anh lại còn chênh lệch giờ giấc, cho dù có nhớ nhung lại ôm nỗi oán giận vì anh không gửi tin nhắn trong lòng, nhưng Nguyễn Chỉ Âm vẫn không gọi điện thoại mà chỉ gửi câu ngủ ngon rồi nằm lên gường.
——Hôm sau, buổi thương thảo của Trương Thuần và CF về cơ bản đã kết thúc, nhưng phía CF vẫn chưa đưa ra câu trả lời thẳng thắn.
Sau khi họp xong với Trương Thuần, rồi xử lí chuyện công việc trong nước gửi tới, đến khi sẩm tối Nguyễn Chỉ Âm tới một nhà hằng cách khách sạn không xa.
Khi cô đến số bàn đã đặt trước, người mà Camille giúp cô hẹn đã đến.
Đối phương giương mắt bất ngờ lên tiếng nói: ''Hóa ra chị chính là Alva?"
Nguyễn Chỉ Âm nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc trước mắt, cách ăn mặc hoàn toàn khác trước kia, nhất thời cô không lên tiếng nói gì.
Cô không ngờ vị giám đốc thiết kế người Hoa kiều này là có thể là cậu nhóc mà cô gặp khi đi du lịch ở đảo Fiji.
"Chị gái, không phải đã quen em rồi chứ? Thật khiến cho người ta đau lòng quá đi.'' Nét mặt của Thẩm Hựu giống như có hơi thất vọng.
''Tôi chỉ là không ngờ cậu lại là giám đốc thiết kế của CF.'' Nguyễn Chỉ Âm ngồi xuống đối diện cậu, cô khẽ gật đầu: ''Giám đốc Thẩm, vinh hạnh được anh cậu.''
"Ồ? Xem ra tôi trông rất trẻ?'' Thẩm Hựu chớp mắt.
Lúc này cậu đang mặc âu phục nhưng vẫn không che hết được vẻ thiếu niên trên mặt quả thật trông trẻ hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy gật đầu coi như tán đồng ý kiến của cậu.
Thẩm Hựu cười cười: ''Chị với Camille thân như vậy, hẳn là đã biết chuyện của tôi, hay là thử cân nhắc tôi đi?''
CF được hỗ trợ bởi tập đoàn Coter mà cha của Thẩm Hựu lại là thành viên quản trị của tập đoàn Coter. Nguyễn Chỉ Âm cũng hiểu được vị giám đốc thiết kế nhảy dù này không lâu nữa sẽ được thăng chức.
Ông Robert tuy là phó chủ tịch của CF lại có cổ phần trong công ty nhưng chuyện lựa chọn đối tác lời nói của Thẩm Hựu cũng rất có trọng lượng.
Thẩm Hựu thấy cô không nói gì bèn nói tiếp; ''Chị biết rõ CF đã hợp tác vói Zhongcun bio năm năm rồi, chỉ nhờ điểm này đã chiếm ưu thế hơn Nanyin rồi.''
Trông giống như đang dụ dỗ cô thay đổi chủ ý vậy.
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu chống lại ánh mắt của cậu: '' Chẳng lẽ Camille không nói với cậu là tôi thật sự đã kết hôn rồi?''
Lâm Hằng từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ hợp tác bền chặt với tập đoàn Coter nếu cô muốn đi cửa sau thì vẫn nên xin giúp đỡ từ Trình Việt Lâm. Chỉ là cho dù là kỳ thi trong thời học sinh hay là bàn chuyện công việc, điều mà Nguyễn Chỉ Âm thích là cảm giác đạt được thành tựu. Nếu Trình Việt Lâm giúp cô, điều đó sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
"Được rồi, chỉ đùa một chút thôi." Thẩm Hựu thở dài nhún vai nói: ''Tôi chỉ hơi tiếc thôi, một cô gái có duyên phận với tôi như thế lại là người đã kết hôn.''
"Giám đốc Thẩm nếu cậu đã biết ý đồ của tôi khi đến đây vậy tôi xin nói thẳng.'' Nguyễn Chỉ Âm nhấp một ngụm nước do nhân viên phục vụ vừa đưa lên."Hôm qua tôi thấy ngài Thạch Điền và cậu đã lén gặp mặt .''
Thẩm Hựu liếc cô một cái thoải mái thừa nhận: ''Ừm, hắn hứa sẽ chia một ít lợi nhuận cho chúng tôi, nghe có vẻ rất hấp dẫn đó.''
''Ngài Thạch Điền thật hào phóng."
Nguyễn Chỉ Âm khen ngợi một câu sau đó không nói gì nữa.Không khí trầm lặng một lát, Thẩm Hựu nở nụ cười: ''Tôi còn cho rằng chị sẽ cho tôi lợi ích cao hơn chứ.''
"Thật đáng tiếc, tôi không làm được.''
Dây chuyền sản xuất tích hợp của Zhongcun Bio phát triển hơn cũng có giá thành thấp hơn Nanyin. Cuộc chiến giá cả hay là nhượng lợi nhuận đều không phải là điều Nguyễn Chỉ Âm muốn làm.
Huống chi, e là Thẩm Hựu cũng không cần.
''Chị thật thú vị.'' Thẩm Hựu mấp máy môi cuối cùng nghiêm túc nói: ''Yên tâm đi tuy rằng tổng hợp lại thì xem ra Zhongcun bio đang có ưu thế hơn nhưng đối tác hợp tác năm sau của CF vẫn sẽ được xem xét một cách công bằng như cũ.''
Nguyễn Chỉ Âm có được lời khẳng định này