Chương 59 Edit Độc tem
Sáng hôm sau Nguyễn Chỉ Âm và Khang Vũ lên máy bay về lại Lam Kiều.
Sau khi lên máy bay Khang Vũ nghiêng đầu nhìn cô, vẫn là khuôn mặt điềm đạm ấy, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì cả.
"Chị Nguyễn, Điền Tĩnh nói bên Pháp vụ đã gửi thư luật sư đến một số tài khoản blogger, nhưng trước đó, thông tin liên quan trên Internet đều đã bị xóa hết."
Mặc dù cũng gây ra ảnh hưởng đối với công ty nhưng dư luận không còn tiếp tục bùng nổ nữa, coi như có lời giải thích với các đối tác, bớt được không ít phiền phức sau này cũng dễ xử lí hơn.
Đây đương nhiên là một tin tốt nhưng Khang Vũ cảm thấy chuyện bài post dẽ ảnh hưởng đến đời sống cá nhân của Nguyễn Chỉ Âm nhiều hơn.
Mặc dù Nguyễn Chỉ Âm vẫn luôn giữ thái độ vô cùng bình tĩnh nhưng Khang Vũ lại cảm nhận được sau khi lên máy bay cô thường xuyên ngẩn người.
"Sau khi xử lý khiếu nại xong trên nền tảng, rồi nói bộ phận công chúng phát thông báo làm rõ." Nguyễn Chỉ Âm nói xong, tựa như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Khang Vũ cười nói "Về sớm quá không có thời gian cho cô mua sắm rồi."
Trước khi đi công tác, cô đã hứa cho Khang Vũ nghỉ phép nhưng vì phải về nước sớm hơn dự định nên không thể thực hiện lời hứa.
"Không ngờ chị vẫn còn nhớ." Khang Vũ hơi bất ngờ. "Chẳng trách cả mẹ tôi cũng nói, tôi đã gặp được một người sếp tốt."
Ban đầu bị ép từ chức, Khang Vũ có một thời gian rất khốn khó, là nhờ có Nguyễn Chỉ Âm đã kéo cô lên,đối với Khang Vũ mà nói Nguyễn Chỉ Âm không chỉ là một người chủ.
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy giống như hỏi thăm bình thường: "Quan hệ của cô vào cha mẹ rất tốt hả?"
Khang Vũ ngây người, gật đầu nói: "Cũng được."
Nguyễn Chỉ Âm cười khẽ, cúi đầu không nói gì nữa.
Sẩm tối, máy bay đáp xuống Lam Kiều.
Còn chưa ra khỏi sảnh đến quốc tế của sân bay, Nguyễn Chỉ Âm một lần nữa đụng phải Tần Quyết trông có vẻ đầyphong trần vất vả ở sân bay.
Đối phương cũng vừa xuống máy bay, Địch Húc kéo hành lý đi phía sau, nhìn Tần Quyết đang từng bước đi tới chỗ Nguyễn Chỉ Âm.
"Chỉ Âm, em vẫn ổn chứ?"
Hiển nhiên hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Chỉ Âm cũng biết những tin tức trên mạng đó cũng có thể là được Tần Quyết xoá đi.
Nghĩ vậy cô mấp máy môi nói: "Tần Quyết, có những chuyện tôi có thể tự giải quyết, không cần anh làm gì cả,"
Tần Quyết hơi sững người, lên tiếng xoa dịu: "Anh chỉ muốn giúp em, đừng lo, nếu Lâm Vĩ-----"
Lời còn chưa nói hết, nhưng vì khoé môi của Nguyễn Chỉ Âm bất chợt cong lên nên hắn ngừng lại.
Nhưng Ngay sau đó Tần Quyết đã nhận ra người cô đang nhìn chăm chú đó lại không phải hắn.
Ánh mắt của Nguyễn Chỉ Âm lướt quaTần Quyết nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoát ngoài màu xám sẫm. Nửa tháng không gặp mái tóc trước trán anh như dài thêm chút, dáng vẻ nhàn nhã đứng đó vươn tay về phía cô.
Cách dòng người ồn ào trong đại sảnh, cô đọc được khẩu hình của người đàn ông đang nói một cách rõ ràng: ''Còn không đến đây?''
Giây Tiếp theo Nguyễn Chỉ Âm buông hành lý trong tay tiến lại nhào vào lồng ngực anh.
"Nguyễn Anh Anh, sao mới gặp đã làm nũng rồi?'' Trình Việt Lâm chớp mắt xoa xoa mái tóc cô: ''Được rồi, chúng ta về nhà thôi.''
''Ừm.''
Bên kia, Bạch Bác đi phía sau theo đó nhận lấy hành lý nói lời tạm biệt với Khang Vũ.
Tần Quyết đứng sững tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người đang rời đi, lúc đó hắn chỉ cảm thấy dường như chẳng có thứ gì có thể chen vào giữa hai người.
Nhận ra điều này khiến cho hắn mất hết sức lực trong chốc lát
Địch Húc đỡ lấy hắn: ''Sếp, anh không sao chứ."
Thân là trợ lý, Địch Húc là người hiểu rõ nhất tâm trạng của Tần Quyết, cậu cũng biết trong khoảng thời gian này sếp mình đang làm gì.
Biết cô Nguyễn muốn mở công ty, sếp lập tức để Trương Thuần ra đi, thậm chí còn hủy bỏ tất cả các thỏa thuận bảo mật có liên quan bất chấp sự phản đối của các cổ đông.
Nghe cô nguyễn muốn đi Gia Hồng, dù biết Tần Chí Trạch đang như hổ rình mồi chỉ muốn lợi dụng sơ hở nhưng vẫn bỏ hết mọi thử tự mình chạy đi Gia Hồng.
Lần này đi New York cũng là vì biết CF đang chọn nhà cung ứng, sợ cô Nguyễn không chịu nhận sợ trợ giúp nên tự mình đi gặp ông Robert.
Địch Húc cũng có thể đoán ra lần trước sếp kêu cậu đi mua một đống sim điện thoại là để làm gì. Nhưng cô Nguyễn không hề có tí xíu xiu lung lay nào, sau khi nói chia tay đã gả cho người khác không cho sếp cậu một cơ hội cứu vẫn nào nữa.
Cậu từng theo sếp đứng dưới toà nhà Nguyễn thị đợi người, sau đó chỉ có thể mở to mắt nhìn cô Nguyễn cùng người khác đi mất. Địch Húc cảm thấy sếp cũng chỉ có thể đứng nhìn người ta thân mật, đúng là rất thảm thương nhưng cậu cũng biết rõ nếu sếp tiến lên ngăn cản e là chỉ sẽ nhận lấy kết cục khó coi hơn mà thôi.
Phải biết là cô Nguyễn nhìn thì rất dịu dàng, nhưng thực ra không phải dạng mềm yếu trói gà không chặt, lần trước còn đá sếp một phát.
Cho đến khi bóng dáng người ta đã biến mất, Tần Quyết mới thu lại ánh nhìn, mờ mịt nhìn cậu nói: "Cậu nói, nếu ban đầu tôi không về nước, có phải mọi chuyện đã khác rồi không."
Địch Húc nghe thế, hơi khựng lại không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc trước Tần Quyết chọn quay về nước, là vì tranh thủ lúc cha Tần nằm viện làm phẩu thuật Tần Chí Trạch ngày càng không muốn an phận, nên Phương Uý Lan đã chủ động yêu cầu con trai về nước.
Mặc dù quan hệ của hắn và cha Trình mấy năm trước luôn căng thẳng nhưng Tần Quyết vẫn không thể nào từ chối thỉnh cầu của mẹ khi cha mình đang nằm trên giường bệnh.
Tuy nhiên sau khi về nước, cũng không biết có phải vì cộng đồng mạng quá đam mê chuyện bát quái không mà những tin scandal của sếp và cô Lâm ngày càng nhiều, hai ngày ba hôm treo trên hotsearch.
Trước giờ sếp không xem những thứ đó, cũng có thể là cảm thấy những thứ đó chẳng là gì, nhưng không tới nửa năm quan hệ của sếp và cô Nguyễn dần tan rã không thể tái hợp.
Địch Húc cũng không biết nếu lúc đầu sếp không về nước thì hắn và cô Nguyễn có thể tu thành chính quả hay không.
Bên kia, trong một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Lâm Vĩ nắm chặt điện thoại, mày nhíu chặt nhìn Lâm Tinh Phỉ đang ngồi trên sô pha: "Sao lại như thế, mới đi có bao lâu tin tức trên mạng đã bị xoá rồi, Nguyễn Chỉ Âm có bản lĩnh lớn đến vây?"
Lâm Thành đã bị tạm giam vì tội tham ô tài sản của công ty trước đó, tài sản dưới tên đều đã bị đóng băng. Trong thời gian Nguyễn Chỉ Âm nhậm chức tay chân của Lâm Vĩ cũng không được sạch sẽ, thấy cô thật sự ra tay không nể tình, trước khi từ chức hắn không thể không lấp sạch các lỗ hổng gây ra trước đó.
Thời gian này hắn rất túng thiếu, mua chuộc mấy tài khoản bát quái kia cũng tốn của hắn không ít tiền, ai ngờ lại bị xoá sạch sẽ ngay trước mắt.
Lúc này sắc mặt của Lâm Tinh Phỉ vẫn rất thản nhiên: "Không có gì lạ, không phải Tần Quyết xoá thì Trình Việt Lâm cũng xoá."
Hoặc là cả hai người."Tần Quyết? không phải anh ta sắp đính hôn với cô à, sao còn đi giúp cô ta?"
Lâm Tinh Phỉ cúi đầu rũ mắt, sau khi im lặng một hồi mới cười nhạt lên tiếng: "Đúng vậy, anh ta vẫn là giúp cô ta."
Tuy nhiên sau đó cô ngẩn đầu nhìn Lâm Vĩ: "Cái người mà anh tìm, thật sự là chú của Nguyễn Chỉ Âm?"
"Chuyện này sao tôi biết, nghe nói quan hệ chú cháu có làm giám định cũng không chuẩn." Lâm Vĩ trề môi nói tiếp: "Nhưng mà kẻ buôn người mới bị bắt cách đây không lâu đã khai nhận, ban đầu đã lừa bán ba cô gái, nên không thể xác định được Nguyễn Chỉ Âm có phải cháu gái của gia đình họ Nguyễn hay không."
Lúc Nguyễn Chỉ Âm về lại Nguyễn gia, vợ chồng Nguyễn Thắng Văn đã qua đời nên không thể làm giám định cha con, xét nghiệm di truyền giữa cô và ông nội Nguyễn có kết quả không quá cao, Lâm Thành cũng từng nghi ngờ nhưng lại bị ông Nguyễn cản lại chỉ vì bên chỗ viện trưởng Trần có quần áo của Nguyễn Chỉ Âm lúc đi lạc, trên cổ tay áo là tên do bà nộị Nguyễn thêu lên.
Nhưng dựa theo lời khai của tên buôn người, 3 bé gái bị lừa bán năm đó có tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng thường xuyên đổi quần áo cho nhau mặc chung. Tuy Nguyễn Chỉ Âm và mẹ mình bà Hứa Hồi có mấy phần giống nhau, cũng không thể xác định cô chính là con gái của vợ chồng Nguyễn Thắng Văn.
Nghĩ đến đây, Lâm Vĩ nhíu mày nhìn Lâm Tinh Phỉ: "Nếu thân phận của Nguyễn Chỉ Âm bị xáo trộn, cô ta sẽ rút đơn tố cáo?"
Vụ án của Lâm Thành đã qua phiên toà sơ thẩm và nộp đơn kháng cáo nhưng đó chỉ là để kéo dài thời gian, kết quả đã được xác định trừ phi Nguyễn Chỉ Âm rút đơn.
Điều này xem ra là không có quá nhiều khả năng, nhưng nếu như Nguyễn Chỉ Âm căn bản không phải người nhà họ Nguyễn thì còn có tư cách gì thừa kế gia sản sản của Nguyễn gia, lại còn đẩy Lâm Thành vào nhà giam?
Đây cũng chính là lí do hắn mang người đến tìm Quý Dịch Quân.
Lâm Tinh Phỉ liếc sang Lâm Vĩ không nói lời nào, bởi vì cô ta cũng không xác định được Nguyễn Chỉ Âm sẽ làm gì tiếp theo.
Chỉ là cô ta biết chắc chắn nếu Nguyễn Chỉ Âm thật sự không phải là cháu gái của ông nội thì dù cô có quay lại hay không thì Tần Quyết và cô cũng không còn khả năng nữa bởi vì người trong Tần gia sẽ không bao giờ đồng ý.
Nguyễn Chỉ Âm có từ bỏ cổ phần trong tay hay có rút đơn kiện Lâm Thành hay không trong mắt cô đều không quan trọng nữa.
Nói cách khác, cô ta cũng là đang lợi dụng Lâm Vĩ mà thôi.
Nguyễn Chỉ Âm và Trình Việt Lâm về tới biệt thự đã qua 12 giờ.
Bóng trăng thấp
Trình Việt Lâm mang hành lý vào phòng giúp cô, lúc xuống lầu thấy Nguyễn Chỉ Âm đang ngồi trên sô pha, con ngươi tĩnh lặng ngước nhìn anh.
"Sao vậy?"
"Anh về hồi nào vậy?"
Anh đến bên cô ngồi xuống, quàng qua vai cô: "Sớm hơn em nửa ngày."
Nguyễn Chỉ Âm hơi khựng lại, thấp giọng nói: "Hai ngày rồi anh không liên lạc với em."
Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý oán trách nhàn nhạt.
Trình Việt Lâm nhận ra tâm trạng không tốt của cô, anh mím môi khẽ hôn lên trán cô: "Xin lỗi, có việc đột xuất nên lỡ thời gian, sau này không vậy nữa."
Nguyễn Chỉ Âm vùi đầu trong lồng ngực anh, sau một hồi không nhucsh nhích mời lưu luyến rời khỏi khỏi anh: "Vậy em đi tắm trước."
"Ừm."
Trình Việt Lâm khẽ lên tiếng, nhìn theo bóng lưng đi lên lầu của cô, anh hơi nhíu mày lại.
Từ lúc nhìn thấy anh, cô đã hơi dính người hơn ngày thường. Anh biết đây không phải chỉ đơn giản là nhớ anh.
Phòng khách yên tĩnh lại, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Trình Việt Lâm lấy điện thoại trên bàn, nhấn nghe.
"Sếp, chuyến bay của ngài Hứa sẽ đến Lam Kiều vào ngày mai.''
Trình Việt Lâm nghe vậy buông tầm mắt day day ấn đường: ''Ừm, biết rồi, ngày mai cậu đi sân bay đón người.''
"Có cần thông báo ngài Qúy không ạ?''
Trình Việt Lâm nhìn căn phòng đóng kín trên lầu hai, qua vài giây im lặng mới lên tiếng: ''Tạm thời không cần.''
"Vâng, tôi biết rồi.''
Dặn dò chuyện công việc với Bạch Bác xong, Trình Việt Lâm buông di động đứng dậy lên lầu hai.Sau khi đẩy cửa phòng ngủ chính ra, bên trong là một khoảng tối thui.
Anh nhíu mày nhìn quanh phòng mới phát hiện Nguyễn Chỉ Âm đang bọc khăn tắm im lặng ngồi trên giường, anh thở dài bước tới: ''Nguyễn Anh Anh, em ngây ra đó làm gì? Sao không bật đèn?''
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên vang lên, lúc này Nguyễn Chỉ Âm đang đờ đẫn mới giật mình hoàn hồn, cô lẩm bẩm nói: ''À, em quên mất.''
Thật ra cũng không phải là quên, mà là tắm rửa xong cô đi ra lại tắt đèn. Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy đầu óc trong bóng tối mới tỉnh táo hơn.
Trình Việt Lâm nhìn ra nhưng không vạch trần cô, sau đó anh nói: ''Đang nghĩ gì đó, nói anh nghe.''
"Chú nhỏ nói với anh rồi à?''
"Ừm.'' Anh không phủ nhận.
Nguyễn Chỉ Âm nặng nề thở ra, đưa tay ôm lấy anh: '' A Lâm, hai ngày nay em nghĩ mãi, nếu em không phải là cháu ông nôi, không phải là con gái của cha mẹ vậy em là ai?''
Hai ngày nay ở một mình, cô cảm thấy bản thân dường như đang lúng túng không biết gì cả trong một cái mê cung, cô cố gắng muốn thoát ra ngoài nhưng lại tìm không thấy lối ra.
Ngày đó nghe Qúy Dịch Quân nói xong tất cả mọi chuyện, Nguyễn Chỉ Âm đã nhận ra rằng những tri thức mà bản thân cô không dễ gì mới gây dựng nên có thể sẽ bị phá nát lần nữa. Cô rời khỏi cô nhi viện khó khăn lắm mới tiếp nhận được thân phận của mình nhưng thân phận đó lại không nhất định là của cô.
Trình Việt Lâm xoa đầu cô, chậm rãi nói: ''Đến giờ rồi mà em còn chưa rõ thân phận của mình à?''
"Em là vợ anh, là Nguyễn Anh Anh có một không hai.'' giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, sau đó anh nói tiếp: ''Bây giờ em có người nhà, cũng có bạn bè, không phải chỉ có một mình.''
"Vì thế, Nguyễn Anh Anh, đừng sợ.''
Em là vợ của anh, vì vậy, đừng sợ.
Là vợ của anh, cô cũng không cần bất kì thân phận nào khác.
Hốc mắt Nguyễn Chỉ Âm đỏ ửng, cảm thấy lời nói của anh dường như đã xua tan sương mù quấy nhiễu trong lòng cô bấy lâu, ở cuối con đường, bóng dáng của anh cứ thế xuất hiện trước mắt cô, kiên định đưa ta về phía cô.
Không biết tại sao, rõ ràng là không buồn, nhưng lại không ngăn được nước mắt, tâm hồn vốn đang treo lơ lửng dường như cũng đã được thả xuống dưới.
"A Lâm, vậy anh nói em như bây giờ có phải quá yếu đuối?'' Giong nói rất nhẹ có vẻ hơi buồn rầu, "Thật ra lúc ở trước mặt Khang Vũ với chú nhỏ em vẫn có thể giả vờ như rất bình bĩnh.''
Nhưng dáng vẻ bình tĩnh kiên cường tới trước mặt anh lại giống như là bọt biển vừa chạm vào đã tan vỡ.
Trình Việt Lâm đưa tay lau nước mắt cho cô: ''Điều đó cho thấy, anh và bọn họ không giống nhau.''
"Không giống nhau?''
"Ở một khía cạnh nào đó thì những người khác đều là người ngoài.'' Con ngươi đen hút của anh lóe lên ánh sáng nhàn nhạt từ trong đêm tối, giọng nói còn khá nghiêm túc: ''Đời này em có thể nói tạm biệt với rất nhiều người nhưng anh sẽ đi cùng em đến cuối cùng.''
Nguyễn Chỉ Âm nín khóc mỉm cười: ''Anh nói như thế, em phải giấu anh đi mới được.''
Dứt lời cô khựng lại một lát rồi nói tiếp: ''Tâm trạng của em thế này có phải là không đúng lắm?''
"Không có gì không đúng cả, Nguyễn Anh Anh trên thế giới này em là quan trọng nhất.''
Nguyễn Chỉ Âm ngẩn người giồng như có một loại cảm xúc đang chặn trong cổ họng khó nói ra thành lợi, làm cô đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
Có lẽ cô vẫn luôn đợi chờ một tình yêu có thể ích kỷ đến mức bao dung cả những khuyết điểm của mình, đợi chờ một người nói với cô rằng cô là người quan trọng nhất trên thế giới này.