Chương 20:
Đa phần người học đến trình độ đại học đều rất chăm chỉ cẩn thận. Khoa Khảo cổ Đại học Tây Hoa nổi danh khắp chốn, có thể xếp hạng cao trên trường quốc tế, đó là bởi những vị giáo sư, giảng viên đa phần đều là người nổi tiếng trong ngành, hơn nữa những người đó đều rất chăm chỉ cẩn thận, rất có trách nhiệm với học trò, đó cũng là nguyên nhân mà các sinh viên đua nhau thi vào khoa.
Cho nên, lần này xem chừng chỉ là một chuyến đi chơi đơn giản, nhưng lại thành một cơn "ác mộng" trong một khoảng thời gian dài với lớp Khảo cổ và lớp Lịch sử.
Bảo tàng không lớn, cưỡi ngựa xem hoa cơ bản mất chừng hai ba mươi phút là hết, cho nên rất nhiều học sinh vừa xem xong liền chạy đi xung quanh uống cà phê, đi dạo mua sắm, thậm chí còn có một số người to gan trực tiếp đến rạp chiếu phim trong trung tâm thành phố xem phim, dạo phố rồi ăn uống, sau đó mới bắt xe quay lại. Số người thật sự chìm đắm tỉ mỉ thưởng thức bên trong không nhiều, còn đa phần đều mang tâm thái đến xem náo nhiệt, hoàn toàn không có tư tưởng cao cấp "tăng cường kiến thức". Ngược lại Chu Tú Mẫn rất thích cảm giác này, những văn hóa văn vật xuyên qua thời gian không gian, tưởng tượng tới lịch sử mấy ngàn năm của chúng khiến lòng người sục sôi. Chu Sa càng không phải nói, chỉ là một chiếc trâm bạc bình thường cũng khiến cô không chịu rời đi, hai người đi rất chậm, lúc nghỉ ngơi ngoài hành lang còn trò chuyện, có cảm giác "thời gian ngừng lại". Ra khỏi phòng triển lãm, đứng trên hành lang, cảm nhận được ánh nắng trên tấm kính thủy tinh chiếu xuống, mới khôi phục cảm giác bình thường. Mỗi lần ngắm nhìn một gian phòng triển lãm xong, hai người liền nghỉ ngơi ngoài hành lang một lát, uống chút nước, ăn chút này nọ, thuận tiện điều chỉnh tâm tư, sau đó thảo luận mấy câu rồi tiếp tục đến gian phòng triển lãm tiếp theo. Hai người xem xong, mới hai tiếng đồng hồ có hơn, còn chưa đến thời gian tập trung, muốn ra ngoài bảo tàng nghỉ ngơi giết thời gian.
Phía trước bảo tàng là một quảng trường thoáng đãng, hai bên được lót cỏ cùng những cây non mới trồng chưa thành rừng, rất nhiều người ngồi cạnh tường tránh ánh nắng, bọn họ cũng tìm một chỗ ngồi xuống. Chu Tú Mẫn có chút mệt mỏi dựa vào tường, "thương cảm" cũng là một chuyện hết sức tốn năng lượng. Ngọn gió nhè nhẹ thổi qua, cô ấy dễ chịu nhắm mắt, Chu Sa cười nhìn cô ấy, đôi mắt sáng trong như chứa nước ấy, nhẹ nhàng mềm mại như một cái bóng lướt qua khóe mắt đang nhắm của Chu Tú Mẫn. Sau đó đôi mắt nặng nề của cô cũng dần khép lại, trong lòng vang lên một tiếng "leng keng".
Chu Tú Mẫn thoải mái đến buồn ngủ, những cảm xúc nặng nề, ngạc nhiên hay cảm khái lúc tham quan ban nãy dường như đã biến mất, trong lòng rất yên tâm, thoải mái nhắm mắt lại, gối lên đùi cô tiến vào giấc ngủ.
Đùi cô?
Đùi ai cơ?
Cô ấy khẽ khựng lại, nhưng cũng không giãy giụa cùng vấn đề chẳng mấy liên quan này, cả người thả lỏng, hưởng thụ những cơn gió lười biếng thỉnh thoảng thổi khẽ qua mặt.
Rất nhiều người có cảm giác như cô ấy. Sau đó trong một bài "Cảm nhận tham quan" của một bạn học có viết: Quay ngược thời gian, hồi tưởng lại lịch sử, tôi kinh ngạc, khâm phục, cảm khái lại buồn bã, mà tất cả những thứ đó, khi tôi bước ra khỏi bảo tàng, yên tĩnh ngồi ở góc tường, làn gió thổi nhẹ lên mặt, ánh mặt trời ôn hòa, tôi đem những thứ ấy quên sạch. Nhớ lại quá khứ, tôn trọng lịch sử, nhưng chúng tôi cũng muốn hưởng thụ an yên của hiện tại.
Chu Sa cũng khép mắt lại, giống như Chu Tú Mẫn, dựa vào tường, duỗi thẳng chân, hai tay buông thõng lên đầu gối, "Thật tốt!" Cô nói nhỏ một tiếng.
"Ừm?"
"Thời tiết!"
"Ừ!"
Đây chẳng phải là vấn đề to tát, nhưng hai người lại nhớ thật kĩ. Thời gian tươi đẹp giống như cát lún, bất chấp chiếm đầy tâm trí đằng ấy, sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi, nhưng chúng ta sẽ không cảm thấy nuối tiếc vì nó biến mất. Những thứ tươi đẹp, cho dù vô thức ghi nhớ, chúng ta cũng đều nhớ rất kĩ, sau đó thi thoảng sẽ lấy ra nhớ nhung và hoài niệm, mãi đến khi nó chìm xuống và thay bằng những điều tươi đẹp tiếp theo.
Thời gian tập hợp đến rồi. Thời gian vui vẻ nhàn nhã cũng dừng lại. Cô Trịnh không nói gì với hai bạn học sinh rời đi, chỉ là sau đó nghe nói những người rời đi lớp Lịch sử đều bị giáo sư Trần phạt viết bản kiểm điểm, lí do là vô tổ chức vô kỉ luật. Nghe ra có vẻ giống kỉ luật học sinh trung học, sinh viên lớp Khảo cổ rất phản đối. Sau đó được học tiết "Lịch sử thế giới", "Lịch sử Trung Quốc" của giáo sư Trần, các bạn lớp Khảo cổ mới biết ông lợi hại thế nào, phạt viết bản kiểm điểm đâu có đơn giản như thế.
Trên đường về, cô Trịnh cho các bạn học rút thăm, ai đã rời đi thì được người khác rút hộ. Bốn tờ giấy vo viên lần lượt viết "Tổ 1", "Tổ 2", "Tổ 3", "Tổ 4", Giang Viễn Lâu cho từng người rút một, Béo thì ghi chép lại. Lúc đó sinh viên chỉ cảm thấy hết sức bình thường, đợi đến khi cô Trịnh tuyên bố đề tài và quy tắc, mọi người đều trố mắt: Phối kiện khắc hình rồng Thiên Công Hán Ngọc, Lư lưu ly hình vuông bảy sắc, Sợi vàng bạc dệt long phượng trên tấm lụa, Tượng ngựa đất nung. Đây là cái gì thế? Không có ấn tượng gì. Ngay cả Chu Tú Mẫn và Chu Sa tỉ mẩn quan sát thưởng thức cũng có chút mờ mịt. Chu Tú Mẫn nhớ tới tượng ngựa, cô ấy nhìn thấy có người chụp trộm nên có ấn tượng sâu sắc, nhưng Phối kiện khắc hình rồng Thiên Công Hán Ngọc, Lư lưu ly hình vuông bảy sắc, Sợi vàng bạc dệt long phượng trên tấm lụa, là những thứ gì? Cô ấy dùng ánh mắt hỏi Chu Sa, Chu Sa nhỏ giọng nói đồ ngọc trong phòng triển lãm thời Tống quá nhiều, không nghĩ ra là món nào, cả đồ dệt cũng thế, lúc đó cô còn đang đắm mình trong những vò đựng trang trí ngũ sắc rực rỡ, không tỉ mỉ quan sát tấm vải dệt. Chu Tú Mẫn an ủi vỗ vỗ vai cô, làm khẩu hình: Tôi yên tâm rồi, thì ra cậu cũng không nhớ. Chu Sa lại nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn vui vẻ che miệng cười.
Hai người đang thì thầm, đột nhiên có người hỏi: "Giáo sự Trịnh, tại sao lớp trưởng và Chu Tú Mẫn lại cùng tổ, thành tích của bọn họ tốt vậy, còn cùng tổ, không công bằng.
Sau đó có người cộng hưởng: "Đúng vậy, giáo sư không công bằng. Nếu muốn chia tổ cạnh tranh, thì thành tích phải cân bằng một chút, không công bằng, không công bằng."
Quy tắc là hai tổ xếp cuối phải dọn lớp học và kho lưu trữ đồ của khoa Khảo cổ một tháng.
Cô Trịnh mặt không biểu cảm, "Là bốc thăm được. Nói không công bằng, còn rất nhiều chuyện không công bằng. Muốn dựa dẫm người khác không bằng tự mình cố gắng." Cô Trịnh nghĩ nghĩ, đột nhiên có một chủ ý, hai người này thành tích ưu tú, tuy là rút thăm mà ra, nhưng khiến các tổ khác cảm thấy không công bằng, không bằng đặc biệt một chút, hai người một tổ, đề bài khó hơn một chút – ba mươi người còn lại rút lại lần nữa – như thế có thể kiểm tra trình độ của hai người, hơn nữa cũng tăng