Chương 24: Đố kị
Chu Tú Mẫn suy đi nghĩ lại, chỉ có một cách duy nhất là ngày mai lại đến hỏi thăm vị giáo sư kia, vừa hay ngày mai không có tiết, cho dù có tiết, để cứu vãn "tổn thất" này thì dù trốn học cũng phải đi. Tuy có chút không phải phép nhưng chỉ cần nói rõ nguyên nhân, với thái độ hiền hòa của giáo sư, có lẽ ông cũng không chê trách. Nghĩ như thế, Chu Tú Mẫn yên tâm hơn một chút, nhưng cũng không dám thả lỏng, tiếp tục tìm kiếm và chỉnh sửa tài liệu, lại ghi những phần còn đọng lại trong trí nhớ, đến nửa đêm mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô ấy dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị máy ghi âm và sổ ghi chép, sớm sủa xuất phát đến nhà giáo sư. Tuy nói sớm, nhưng lúc đến cũng đã hơn 8 giờ, cô ấy xuống xe, bị những ánh nắng chói lóa chiếu lên làm xây xẩm mặt mày. Chu Tú Mẫn che mắt một lúc lâu mới thích ứng được, Chu Tú Mẫn có chút hối hận vì ra ngoài mà không mang ô, vội vội vàng vàng nên cũng quên mất. Cô ấy cũng không để tâm nhiều đến ánh nắng làm đen da, vội vàng đi về phía nhà giáo sư. Chưa đi được bao xa liền nhìn thấy một người với bóng lưng mảnh khảnh thanh tú, chân mang giày trắng, mặc quần jean và chiếc áo phông trắng, mái tóc ngang vai xõa ngang lưng, hai cánh tay không được áo che đậy lộ ra, trắng đến kinh người. Ánh mặt trời mãnh liệt, nhưng cũng không thấy cô che ô hay đội mũ, thậm chí cô còn không tránh vào bóng cây ở góc tường, yên lặng đi dưới ánh mắt trời, chiếc bóng co lại dưới chân, nhìn rất thanh tĩnh, nhưng lại mang lại cảm giác bình tĩnh đến mê hoặc lòng người. Chu Tú Mẫn vừa nhìn liền nhận ra Chu Sa, cô ấy vừa định mở miệng gọi, đột nhiên dừng lại, hoang mang nghĩ: Chu Sa đến đây làm gì? Lẽ nào biết đoạn ghi âm bị xóa liền đến nhờ vả giáo sư sao? Không thể nào. Cô ấy còn chưa nói với cô, làm sao cô có thể biết được? Lẽ nào là vì căn nhà tường vi kia? Hôm qua cô ngại ngùng không chụp thêm mấy bức nên hôm nay đến chụp bù? Cô ấy cảm thấy có khả năng này, người này ngốc nghếch như thế khiến người bình thường không theo kịp suy nghĩ, có khả năng làm loại chuyện này. Nếu như thế, cô ấy phải tránh cô. Bởi vì cô ấy lặng lẽ đến, vì không muốn cô phát hiện vụ án ghi âm "bị hủy" kia.
Vậy phải làm sao đây? Ở đây không có tiệm cà phê hay quán ăn nào để giết thời gian, Chu Tú Mẫn quyết định ngóng mắt về phía cô, phải tránh cô là điều đường nhiên, nhưng vẫn muốn nhìn xem cô làm chuyện ngu ngốc gì ở căn nhà tường vi kia, đến lúc đó có thể hung hăng cười nhạo cô. Nhưng Chu Sa đi mãi không dừng, trực tiếp đến cửa nhà giáo sư, Chu Tú Mẫn có chút ủ rũ: Cô đến đây làm gì? Hôm qua vợ giáo sư khách sáo bảo bọn họ chăm đến, nhưng ngay ngày hôm sau lại đến là sao?
Nhà giáo sư không có người. Người hàng xóm đúng lúc ra ngoài vứt rác, nhìn thấy Chu Sa ấn chuông cửa, nói tối quá con trai giáo sư đón đi rồi, không biết là có chuyện gì. Không ở nhà! Chu Sa khẽ ngẩn người, cảm ơn người hàng xóm rồi quay trở về. Chu Tú Mẫn cũng nghe được tin tức này, từ ngõ đi ra, Chu Sa nhìn thấy cô ấy liền sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Chu Tú Mẫn chỉ đành thành khẩn khai báo vụ án ghi âm bị mất, cô ấy đến là muốn cầu cứu giáo sư, cô ấy tường thuật đơn giản lại "sự kiện Ô Long" phát sinh đêm qua với Chu Sa, nói: Vốn muốn giấu cậu, đợi khi làm xong mới nói nhưng nếu giáo sư đã không ở nhà, tôi giấu cũng không nổi, chỉ đành nói với cậu. Xin lỗi. Nếu phải quét lớp, tôi sẽ phụ trách. Là lỗi của tôi. Xin lỗi!
Chu Sa thở phào một cái, "Dọa chết mình rồi. Thì ra là như thế. Không sao đâu. Vốn cũng không thể dựa vào tài liệu của ông ấy, tham khảo mà thôi, mất rồi thì chúng ta cố gắng hơn chút là được."
Chu Tú Mẫn nghe xong cũng không hăng hái, cô ấy tức giận, "Cậu cho là tôi theo dõi cậu là? Nghĩ hay nhỉ. Tôi nhìn thấy cậu sợ chết khiếp. Đúng rồi, cậu đến đây làm gì?" Cô ấy nghi ngờ nhìn cô hỏi, Chu Sa quanh co, "Cũng không làm gì. Vợ giáo sư không phải bảo chúng ta chăm đến sao?"
Chu Tú Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng, "Thần thần bí bí, không có câu nào là thật. Tôi không tin. Cho dù vợ giáo sư khách sáo, cậu đáp ứng, nhưng cũng không thể hôm qua vừa đến, hôm nay sáng sớm đã tìm đến cửa chứ? Cậu đáng nghi lắm. Đồng chí giày quân đội, cậu thành thật khai báo đi, có mục đích gì?" Cô ấy tùy tiện nói, cũng không thật sự hoài nghi, nhưng nhìn Chu Sa đỏ mặt, "Mình mình mình" rất lâu, không đáng nghi cũng khiến cô ấy cảm thấy đáng nghi, cho nên sống chết nhìn chằm chằm cô, đợi cô giải thích.
"Mình... tối qua mình đọc cuốn tiểu thuyết kia, mình muốn hỏi giáo sư có phải thật không, chính là việc 'Đàm Thi' được luyện thành từ việc ăn xác người chết..."
Chu Tú Mẫn ngẩn người rất lâu mới nhớ ra lúc bọn họ ăn cơm, cô ấy nhàm chán tìm được một cuốn tiểu thuyết vô căn cứ, Chu Tú Mẫn cả mặt co giật, cô hung hăng nhìn Chu Sa, ánh mắt tức giận lộ ra một dòng tin tức: Cậu ăn no rửng mỡ à? Chu Sa bị bộ dạng hung hăng đó nhìn chằm chằm liền co vai lại, làm biểu tình sợ hãi, "Đọc lời mở đầu, mà không đọc hết thì lại không hay, đọc hay lắm."
Tan vỡ!
Chu Tú Mẫn vỡ vụn rồi, cô ấy muốn hét lên, cô ấy muốn "bộp bộp bộp" cho cô chục cái bạt tai, lại muốn giữ lấy cổ cô rồi hung hăng đập đến khi máu chảy đầu rơi, đến khi hai chân không đứng vững mới thôi, nhưng cô ấy chỉ hít sâu một cái thật kiên nhẫn, kiên quyết vứt sau đầu mà đi.
Chu Sa hoảng hốt nhìn cô ấy, "Chu Tú Mẫn!", cô đuổi theo cô ấy, gọi cô ấy, nhưng Chu Tú Mẫn làm bộ mắt mù tai điếc, bước thật nhanh về phía trước. Chu Sa không hiểu tại sao cô ấy đột nhiên tức giận như thế, hỏi cô ấy làm sao thế, điều đó chỉ càng khiến Chu Tú Mẫn tức tối nhìn cô chằm chằm, nhìn xong tiếp tục bước thật nhanh. Chu Sa vô thức gấp gáp, tiến lên phía trước bắt lấy cổ tay cô ấy, Chu Tú Mẫn dùng sức gạt ra, Chu Sa vội vàng hỏi: "Cậu sao thế?"
Chu Tú Mẫn nổi giận đùng đùng gào lên, "Tôi tìm tài liệu suốt cả đêm, không được ngủ nghỉ, bởi vì làm mất đoạn ghi âm kia, sáng sớm ra đã đến cầu cứu giáo sư, còn không dám nói với cậu, sợ cậu chê cười. Kết quả thì sao? Cậu thì tốt nhỉ, nhàn nhã đọc tiểu thuyết, đọc xong còn có thời gian đến tìm giáo sư thảo luận 'Ồ, phương pháp độc ác luyện 'độc nhân' có thật hay không? Có căn cứ gì không?'"
Chu Sa lẩm nhẩm, "Không phải mà, mình..." Chu Sa vội vàng nhìn cô, gấp gáp muốn giải thích, sau đó lại