Chương 23:
Đến trung tâm thành phố, hai người xuống xe, tìm được một quán ăn gần đó, trong lúc đợi món, Chu Tú Mẫn nhớ tới "Đàm Thi" trong câu chuyện của vị giáo sư già, nhàm chán lên mạng tìm kiếm, ngoại trừ một bộ tiểu thuyết có nội dung liên quan, ngoài ra đều là "từ đồng âm". Chu Tú Mẫn đưa điện thoại cho Chu Sa xem, hỏi Chu Sa có phải là hai chữ này, không viết sai chứ, Chu Sa nói chính là hai chữ này, không viết sai. Chu Tú Mẫn nhấn vào xem cuốn tiểu thuyết kia một lát, nói buồn nôn rồi đưa cho Chu Sa xem, Chu Sa không xem, Chu Sa nói, "cậu bảo người khác kì quái, cậu mới kì quái ấy, buồn nôn còn bắt người khác xem". Chu Tú Mẫn cứng rắn nhét điện thoại vào tay, bắt cô xem, nói mọi người cùng nhau buồn nôn sẽ tốt hơn một mình cô ấy buồn nôn. Chu Sa ảo não nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn "hi" một tiếng vui vẻ, rồi lại là bày ra bộ mặt "hừ hừ, tôi dã man như vậy đấy" nhìn Chu Sa, Chu Sa chỉ đành ủ rũ cúi đầu đọc tiểu thuyết.
Mở đầu cuốn tiểu thuyết là câu chuyện về cung đình Hậu Tấn nuôi dưỡng một nhóm "độc nhân", gọi là Đàm Thi, chuyên để phục vụ Hoàng đế và quý tộc. Phương pháp nuôi dưỡng nhóm "độc nhân" này vô cùng độc ác: Thu dưỡng những đứa trẻ nhà nghèo, từ nhỏ cho bọn họ uống thuốc độc, ban đầu lượng thuốc độc rất nhỏ, sau đó từ từ tăng dần, những đứa trẻ này sống ở nơi u ám không thấy ánh mắt trời nên da dẻ đa phần trắng khác người, hơn nữa đều để phục vụ Hoàng thân quốc thích nên đa phần những đứa trẻ này mặt mày thanh tú, dáng vẻ xinh đẹp, khi trưởng thành mỹ mạo hơn người. Trong quá trình đó, có rất nhiều đứa trẻ không chịu được độc tính mà mất mạng, người chết nhiều không đếm xuể, xương chất thành núi, những đứa trẻ chưa chết còn lại được nuôi chung với đống xác chết ấy, cơ thể bị khí lạnh của người chết xâm nhập, ăn thịt xác chết. Sau khi trưởng thành trăm nghìn loại độc không thể xâm nhập, uống máu của họ có thể ngăn chặn chất độc, còn có thể kéo dài tuổi thọ, hồi xuân nhan sắc, cho nên vô cùng thịnh hành trong cung đình nhà Tấn. Loại phong tục này kéo dài hơn trăm năm, mãi đến khi một vị hoàng đế trẻ tuổi vì vô tình nhìn thấy một cảnh tượng xấu xí "độc nhân" ăn thịt xác chết, liền nổi trận lôi đình. Hoàng đế hạ lệnh cấm chỉ việc nuôi dưỡng và chém cùng giết tận đám "Đàm Thi trong và ngoài cung đình" cùng tộc người nuôi dưỡng nhóm độc nhân kia.
Câu chuyện bắt đầu từ đây, nhân vật chính là một "độc nhân" được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như thế, còn chưa tiến cung hầu hạ Hoàng đế, liền bị chèn ép tới mất mạng.
...
Chu Tú Mẫn bật một lon Sprite ra uống, thấy Chu Sa chăm chú nhìn điện thoại rất lâu không động đậy, ủ rũ hỏi, "Cậu chưa xem xong à?"
"Xem xong rồi."
"Vậy cậu đọc cái gì đấy?"
"Tiểu thuyết. Trí tưởng tượng phong phú ghê, viết cũng rất hay."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn thật muốn nhổ ngụm Sprite vào mặt cô, bèn cướp điện thoại về, "Ai bảo cậu đọc tiểu thuyết chứ? Tôi bảo cậu đọc lời dẫn thôi." Cả mặt Chu Sa hoang mang nhìn bàn tay trống trơn sau khi điện thoại bị cướp đi, "Đọc hay lắm."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn vô cùng sầu muộn, đây là ví dụ của việc "trẻ ngoan càng dễ học hư" sao? Lúc này đồ ăn đã được dọn lên, Chu Tú Mẫn quát cô: "Không cho đọc nữa, ăn đi."
Chu Sa có thói quen "ăn không nói chuyện", Chu Tú Mẫn bình thường ăn cơm ở nhà, trên bàn ăn yên lặng không thấy tình thương – dù sao cô ấy cùng người trong nhà cũng không có chuyện gì để nói, lâu dần cũng thành thói quen – nhưng khi cô và Chu Sa ở cạnh nhau, cảm giác đặc biệt thoải mái, những câu chuyện dường như bất tận, cho nên cũng quên mất thói quen này, lâu lâu lại mở miệng nói chuyện. Cô ấy hỏi Chu Sa, khẩu khí mang theo chút hoài nghi cùng kinh ngạc có chút khó tưởng tượng, "Cậu nghĩ là thật hay giả? Trong lịch sử thật sự có cách nuôi dưỡng độc ác biến thái đó sao? Nói vậy thì khẩu vị của đám Hoàng thân quốc thích kia cũng thật nặng, nuôi ở bên người, còn uống máu của họ... trời ơi... khó mà tưởng tượng được."
Chu Sa cười nhìn cô ấy, hỏi: "Cậu có biết "trùng" của người Miêu trong truyền thuyết được nuôi thế nào không?"
"Chính là đem bỏ rất nhiều loại độc có độc tính cực mạnh vào trong cái hũ, chôn xuống đất, bảy bảy bốn chín ngày sau thì đào lên, sau đó đem dìm những con sâu bọ độc vào trong đó, con nào không chết thì được gọi là 'trùng'."
"Cái này cũng có chút tương tự. Nhưng đối tượng đổi thành người mà thôi. Bởi vì chúng ta là người, cho nên khó để tiếp nhận, nhưng giả dụ như chúng ta là sâu bọ, chắc chắn cũng cảm thấy không tiếp nhận được đúng không?"
"Cậu..." Chu Tú Mẫn bỗng nhiên không biết nói gì, rất lâu sau mới trịnh trọng nói, "Lại một lần nữa tôi phát hiện cậu mới độc miệng, tư duy cũng đặc biệt kì quái."
Chu Sa mặt mày bối rối, "Không phải sao?"
"Phải. Vấn đề chính là, chúng ta là người, cho nên làm sao cậu có thể bình thản như không có chuyện gì mà thảo luận 'giả dụ như chúng ta là sâu bọ' chứ?"
Chu Tú Mẫn trợn mắt, "Thôi bỏ đi. Không nói chuyện với cậu nữa. Không có cách nào giao tiếp." Được một lúc, cô ấy lại nghĩ ra cái gì, đôi mắt lấp lánh, lại cười nói, "Bên trong nói 'độc nhân' da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp hơn người, cái này có chút giống cậu đấy, cậu chắc không phải chứ? Cậu xem, cậu ở nơi có rất nhiều muỗi như thế, nhưng lại không bị muỗi cắn."
Chu Sa đỏ mặt nhìn cô ấy chằm chằm, "Cậu mới ăn thịt người chết, mình không ăn."
Chu Tú Mẫn vội vàng "phì phì phì", "Cậu mới ăn thịt người chết." Cô ấy hung dữ lườm cô, "Cậu... cái người này, nói chuyện có thể nắm bắt trọng tâm chút không? Trọng tâm của tôi là 'da dẻ trắng trẻ xinh đẹp hơn người', tôi đang khen cậu xinh đẹp đó."
"Mình không phải."
"..." Thật là...
Buồn bực, không thèm để ý cô nữa!
Một lúc sau, Chu Sa mở lời, "Ghi chép dã sử, tuy có chuyện là thật, nhưng cũng có những câu chuyện là bịa đặt, cậu biết tác dụng ban đầu của 'Đàm Thi' là gì không?"
Chu Tú Mẫn hờ hững, "Là gì? Không phải nói để hầu hạ Hoàng đế Quý phi Hàng thân quốc thích hay sao?"
"Trộm mộ. Cung đình Hậu Tấn vô cùng xa hoa lãng phí, cho nên cần đến rất nhiều tiền, sau đó có người đưa ra chủ ý với những đồ bồi táng xa xỉ trong mộ huyệt. Nhưng những ngôi mộ có đồ bồi táng xa xỉ đó đều là những nhà quyền thế giàu sang, những gia đình có tiền đó để phòng ngừa kẻ trộm, đều dốc tâm tư bố trí cơ quan cấm xâm nhập. Tuy nhiên khi đó công nghệ để tạo ra những cơ quan đó còn thô sơ, nên sử dụng độc chính là cách phổ biến nhất để phòng trộm cắp. Thế nên mới có 'Đàm Thi'. 'Đàm Thi' được nuôi dưỡng thực chất là để xâm nhập những ngôi mộ hung hiểm kia rồi trộm đồ. Nghe nói trình độ dùng độc thời Hậu Tấn rất cao, ngay đến cả ngày nay khi khoa học phát triển cũng khó mà sánh được, nghe nói nó là cuộc so tài cửa những người chống trộm và kẻ đi trộm."
Chu Tú Mẫn đột nhiên nhớ lại người anh hai chưa từng gặp mặt, nghe nói đã chết vì trúng kịch độc được bố trí trong mộ huyệt. Hình như cô ấy từng nghe qua, lăng mộ mà bọn họ xâm nhập chính là mộ nhà Tấn. Mặt mày Chu Tú Mẫn trắng bệch hỏi, "Vậy có loại độc nào... khiến xương thịt con người thối rữa không?"
Chu Sa sửng sốt nhìn cô ấy, "Sao cậu lại biết?"
Chu Tú Mẫn quanh co, "Tôi tùy tiện hỏi thôi, tiểu thuyết võ hiệp không phải hay có mấy tình tiết đó hả?"
"Có. Nhưng loại độc này vô cùng nguy hiểm, bình thường trúng độc sẽ chết ngay lập tức. Nếu không chết... còn thê thảm hơn người chết, xương thịt thối rữa từng mảng, thịt thối còn mọc ra một loại dòi bọ rất buồn nôn, trực tiếp chui vào trong xương, hút tủy xương của người đó, người không chết cũng bị dày vò đến phát điên. Loại độc này vô cùng quý giá hiếm gặp, cho