Sở Ấu Cơ về đến nhà là lúc Lâm phu nhân đang ngồi đọc báo tối, thấy cháu gái đi vào cửa, liền để gọn báo sang một bên --------- trên trang đầu chính là bài viết về Sở Ấu Cơ, đánh giá mặt trái, Lâm phu nhân cũng không muốn để cháu gái nhìn thấy.
"Về rồi sao ?" Hiền lành hỏi một câu.
Sở Ấu Cơ mỉm cười gật đầu, "Vâng ạ."
A Xuân đi tới, "Ăn cơm tối chưa ?"
"Ăn rồi ạ, cháu ăn với Thanh Hạ tỷ tỷ rồi !"
Lâm phu nhân thấy ánh mắt cháu gái sáng lấp lánh, nghĩ tâm tình nàng cũng không tệ, liền yên lòng. Cũng không truy hỏi vì sao quần áo bị bẩn, để cho cháu gái tự do trưởng thành vẫn là tác phong của nàng, cũng không ép nàng ngoan ngoãn trong thời kì ngỗ nghịch của vị thành niên, bằng không sẽ hoàn toàn ngược lại --------- đó là kinh nghiệm Lâm phu nhân tích lũy được khi giáo dục Lâm Dịch Huyên, nếu không phải do Lâm phu nhân cùng chồng quá ép con gái, Lâm Dịch Huyên đã không có khoảng thời gian ngỗ ngược như vậy.
Sở Ấu Cơ vào phòng Lâm phu nhân tìm Lâm Dịch Huyên, vẫn chưa thấy dáng người quen thuộc, quay đầu hỏi Lâm phu nhân, "Mẹ cháu đâu ạ ? Ở nhà kính trồng hoa sao ?"
Lâm phu nhân cười gật đầu, "Ừ, ở nhà kính trồng hoa."
Sở Ấu Cơ lập tức lên lầu.
Từ sau khi đón Lâm Dịch Huyên về nhà, sau khi Sở Ấu Cơ về nhà, điều đầu tiên là tìm mẹ nàng, đó đã trở thành thói quen của nàng.
Trên bình Thanh Sứ cắm một đóa hoa sen, nụ hoa chớm nở.
Lâm Dịch Huyên lẳng lặng ngồi dưới nụ hoa.
"Mẹ !"
Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng ôm mẹ từ phía sau, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào mái tóc của mẹ.
Trong đầu Lâm Dịch Huyên thổi qua một giọng nói, con ngươi khẽ lấp lóe,
Ấu Ấu ......
Sở Ấu Cơ vẫn chưa chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên người Lâm Dịch Huyên, vừa chăm sóc bồn hoa bên cạnh vừa tâm sự với mẹ, "Ngày hôm nay con đến công ty tham gia cuộc họp hội đồng quản trị rồi," đem chuyện kể lại không sót một lời, "Kết quả chạm ngay vảy ngược của Thanh Hạ tỷ tỷ, phạt con trước khi lên lớp 11 không được gặp nàng," về đến nhà vẫn oán giận liên tục.
Lúc rời khỏi nhà kính trồng hoa, Sở Ấu Cơ từ đáy lòng biểu dương Lâm Dịch Huyên một phen, nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Dịch Huyên một nụ hôn, "Mẹ, mẹ biết không ? Kỳ thực mẹ là bác sĩ tâm lý tốt nhất của con, aiz, ôi --------- mỗi lần tâm sự xong với mẹ, con đều rất thoải mái."
Vân Đỉnh - Hi Sở.
Cung Thanh Hạ đọc được bài báo tối đó, khuôn mặt lạnh lùng biến thành giận dữ, lập tức gọi điện chất vấn Diêu Nhữ Ninh.
"Tại sao không thương nghị chuyện hôm nay với tôi ?"
Diêu Nhữ Ninh thong dong đối mặt, "Ấu Cơ không cho tôi nói với cô."
"Cô tình nguyện nghe lệnh của người chưa thành niên ?"
"Thanh Hạ." Ngữ khí Diêu Nhữ Ninh thoáng tăng cao, "Ấu Cơ không đơn giản như cô nghĩ, trí tuệ cùng năng lực của nàng hơn hẳn tôi và cô."
"Tôi không biết cô lấy gì để phán đoán điều ấy, cũng không có hứng thú muốn biết," Giọng nói Cung Thanh Hạ ngày càng lạnh lùng, "Tôi chỉ muốn hỏi cô ------------- người nào sẽ chịu trách nhiệm về ảnh hưởng trái chiều của việc này ?"
"Ảnh hướng trái chiều? Ý cô là dư luận truyền thông hay là nội bộ công ty ?"
"Cô nói xem ?"
"Tôi đã đọc qua bài báo kia, nhà báo kia là một cây bút nổi tiếng chanh chua, hắn có thể đánh giá Ấu Cơ như vậy đã là chuyện không dễ dàng, trên thực tế," Diêu Nhữ Ninh nói tới chỗ này cười khẽ, "Cá nhân tôi cảm thấy, 'Thiếu niên Khang Hy của tập đoàn Hi Sở' cũng là danh xưng rất hay a,"
"................ Cô không cho rằng mọi chuyện chỉ đơn giản là bài báo buổi tối chứ ? Truyền thông chỉ đơn giản thế sao ?"
"Yên tâm đi Thanh Hạ, mạng xã hội cũng tốt, báo radio cũng tốt, tôi đều rất quan tâm, tôi sẽ lập tức can thiệp nếu có dư luận nào bất lợi với công ty, phong ba trước mắt này, hoàn toàn không đáng để lo,"
"Nói cách khác là cô chịu trách nhiệm về việc này ? Rất tốt." Cung Thanh Hạ gật gù, "Vậy tôi không còn gì để nói."
"Nhưng tôi vẫn còn chuyện muốn nói," Ngữ khí của Diêu Nhữ Ninh thoáng tăng cao, "Dư luận truyền thông mặc dù nằm trong tay tôi, nhưng quan hệ của cô với Ấu Cơ mới thực sự làm tôi lo lắng, mong rằng cô xử lý ổn thỏa."
"......... Có ý gì ?"
Diêu Nhữ Ninh cười cợt, "Như cô nghĩ." Cúp điện thoại.
Như mình suy nghĩ.........
Cung Thanh Hạ nhìn ánh đèn, rơi vào trầm tư.
Cũng trong lúc đó, trong một phòng trọ xa hoa nào đó.
Cổ Lệ Tiệp đang ngồi trước gương, tiếc thương vô hạn khuôn mặt xinh đẹp của mình, muốn tháo miếng băng gạc trên trán mình xuống, ngón tay vừa mới chạm vào đã truyền tới cảm giác đau đớn, nhe răng nhếch miệng, "Ui ui, Bạo Quân cũng quá vô tình rồi .............."
Ngồi trên giường, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Kiều, chỉ chờ bên kia nhận máy là chửi mắng Cung Thanh Hạ một tràng, sau đó vỗ ngực, "Giờ thoải mái hơn rất nhiều."
Chu Tiểu Kiều dở khóc dở cười, "Cô coi tôi là thùng phi hả giận hả ?"
"Làm sao vậy? Tôi cũng không muốn mời cô uống cafe lần 2 đâu," Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Cô phải biết tôi là người rất keo kiệt a ---------- ăn tết cũng toàn ăn rình nhà người khác."
"............ Sao lòng tôi lại cảm thấy chua xót đến vậy ?" Chu Tiểu Kiều làm vẻ nức nở, "Cô không có nhà để về sao ? Sao không về nhà ăn tết ?"
"Cũng không kém là bao," Cổ Lệ Tiệp che mặt, giọng nói buồn rầu, "Không cha, không mẹ, không anh chị em, càng không có người yêu, chẳng phải chính là không nhà sao ?"
Chu Tiểu Kiều cười ra tiếng, "Cô nói thật chứ ?"
"Tôi xin," Cổ Lệ Tiệp cười ha ha, "Đương nhiên là tôi nói giỡn rồi !" Cười ra nước mắt.
"Được rồi, tôi biết rồi," Chu Tiểu Kiều nói sang chuyện khác, "Thân thủ của Cung Thanh Hạ thật sự lợi hại vậy sao ? Nói xuống tay là xuống tay nặng vậy sao ?" Nếu như ngày thường không rèn luyện, động tác như vậy rất dễ thương tổn chính mình.
"Đúng vậy, sét đánh không kịp bưng tai, tin tưởng tôi, tôi không nói khuếch đại chút nào !"
"Thật là có điểm giống Trường Ninh......."
"Trường Ninh ?" Cổ Lệ Tiệp nhíu mày, "Là ai ?"
"A, không, vừa nãy tôi không nói chuyện với cô," Chu Tiểu Kiều cười, "Tò mò làm gì ? Tôi vẫn chưa tiêu hết tiền lương tháng này, hôm nào cô có thời