".......... Đáng tiếc em là người, không phải tiểu quỷ."
Giọng nói ôn hòa. Dứt khoát phủ nhận. Đôi mắt lấp lóe ánh sáng.
"Là người," Cung Thanh Hạ xoay tay lại, trên môi nở ra nụ cười châm chọc, "Là người nên trải qua giấc mộng biến thành quen biết sao ?" Quay lưng đi ra.
Sở Ấu Cơ đi theo từng bước, "Thanh Hạ !"
Tay Cung Thanh Hạ nắm lấy khóa cửa, quay đầu lại. "Tại sao tôi lại thành 'Thanh Hạ' rồi ?"
Giọng nói tuy là dưới 0 độ, nhưng trong ánh mắt không một gợn sóng, rất khó có thể hiểu được tâm tình của nàng khi nói câu này.
Chí ít Sở Ấu Cơ có thể nhìn thấu, nhưng không dám nhìn vào mắt nàng, cũng chưa tìm được lời nào đáp lại.
Có điều, không khí trầm mặc này chỉ diễn ra trong chốc lát, nàng đột nhiên phát hiện, "Thanh Hạ" là xưng hô xuất phát từ đáy lòng nàng.
"Em tốt nhất nên hiểu rõ chính mình."
Lạnh lùng bỏ lại một câu không đầu không đuôi, Cung Thanh Hạ vặn khóa cửa, mở cửa đi ra ngoài ------
"Tỷ tỷ !"
Vì quá gấp gáp, Sở Ấu Cơ vội bắt lấy cánh tay Cung Thanh Hạ, không phải em không hiểu chính mình, mà vì em không tự tin với mình, không biết tỷ tỷ có tiếp nhận em không, em nói như vậy tỷ có hiểu không ? Ánh mắt như muốn nói lên tất cả.
"A ! Cái gì tôi cũng không thấy được !"
Ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai của một người, đang lấy hai tay che mắt, trong giọng nói không nghe ra được chút hối lỗi nào. Không sai ! Người này chính là Cổ Lệ Tiệp. Nói chính xác là Cổ Lệ Tiệp đang dán trên trán miếng dán.
Cung Thanh Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà -------- nàng chưa bao giờ trực tiếp ném cái nhìn khinh thường cho thư kí họ Cổ của mình.
. . . . . . Còn không buông tay !
Tầm mắt đặt lên bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, âm thầm oán trách tiểu nữ sinh bên cạnh -------------- nơi này là công ty, không phải nơi em muốn là gì thì làm.
Trái lại, Sở Ấu Cơ nắm càng chặt, tỷ tỷ cũng nên cho em một câu trả lời hợp lý mới không uổng công em tới tổng bộ ! Nếu không ........... Có tin là em bám chặt lên người tỷ tỷ không ?
Cảm nhận tiểu nữ sinh dùng sức mạnh thể hiện kiên quyết, Cung Thanh Hạ rốt cục nhượng bộ, "Đi Vân Đỉnh chờ tôi !"
Sở Ấu Cơ hài lòng buông tay.
Cổ Lệ Tiệp lúc này đã đạp giày cao gót chạy đi, vừa chạy vừa hô, "Tôi không thấy cái gì cả ! Tôi không thấy cái gì cả !"
Sở Ấu Cơ, ".......... Chuyện gì xảy ra với trán của Cổ tỷ tỷ vậy ?"
Cung Thanh Hạ, "Cái này phải hỏi em."
Sở Ấu Cơ, ".......... "
Hơn hai giờ sau.
Ánh hoàng hôn màu đỏ chiếu xuống, Sở Ấu Cơ sừng sững đứng trước cửa sổ, rốt cục tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
"Em ở nơi này ?" Cung Thanh Hạ đi tới, đóng cửa lại, nhìn bóng lưng thanh tú tao nhã chút, "Tôi tưởng rằng đại tác giả đang ở hoa viên ngâm thơ làm phú chứ ?"
Sở Ấu Cơ xoay người, "Tỷ tỷ xem sách em viết rồi sao " Rốt cục thẳng thắn đối diện.....
Cung Thanh Hạ mở tủ bếp ra, lấy một bình rượu đỏ, rót vào ly bưng ở trên tay, "Mới chỉ xem một quyển." Đi về phía cửa sổ, nhìn ánh nắng màu lửa đỏ như thiêu đốt chân trời, "Tôi không có thời gian đọc sách, không giống như lão sư Chu Tiểu Kiều kia."
"......... Vì lẽ đó nên tỷ tỷ giận em ?"
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lời, nhấp một ngụm rượu, "Ánh mắt lần đầu tiên em gặp tôi ...... Tôi tưởng rằng là do tôi giống với mẹ em, mãi đến tận ....... Mới biết vẻ ngoài của tôi giống một vị công chúa," quay đầu đứng bên cạnh thiếu nữ, "Em nói tôi có nên vui vẻ hay không ?"
"Không," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Hình dáng tỷ tỷ giống với chính mình."
"Đúng vậy, tôi là Cung Thanh Hạ, không phải bất kì người nào khác, cũng không có người nào khác thay thế được tôi, tốt nhất em nên rõ ràng điểm ấy," Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, "Hơn nữa tôi không tin kiếp trước, chỉ tin tưởng kiếp này, cũng không nguyện rơi vào hư vô 'Trang Chu mộng điệp, mộng điệp Trang Chu', vì lẽ đó, em ở trong mắt tôi trước sau đều là Sở Ấu Cơ ban đầu, đừng nghĩ dùng thủ thuật che mắt người khác đến lừa gạt tôi," Cung Thanh Hạ nói xong, lấy tay xoa mặt Sở Ấu Cơ, đôi mắt lạnh lùng giờ khắc này mang theo sóng nước lấp lánh, "Tôi nói như vậy, em hiểu chưa ?" Em vẫn luôn là búp bê sứ mà tôi muốn yêu thương cùng bảo vệ nhất.
Sở Ấu Cơ chậm rãi nắm lấy bàn tay Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ không giận em ?" Một hàng lệ nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt trắng như tuyết, "Em còn tưởng rằng ........" Đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay đến tổng bộ như là thằng hề làm lố, quả nhiên, Ngọc Thố xuống nhân gian tác oai tác quái, gặp Nghiễm Hàn Tiên Tử chung quy ngoan ngoãn biến thành thỏ trắng.
Cung Thanh Hạ rút tay ra khỏi tay Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng lau đi nước trên mặt Sở Ấu Cơ, bàn tay xẹt qua da thịt Sở Ấu Cơ không nói ra được bao nhiêu thoải mái, môi đỏ phun ra khí tức ôn nhu, nói ra lời kinh tâm động phách, "Tôi xác thực giận em rồi."
Môi Sở Ấu Cơ khẽ nhếch, kinh sợ mười phần, "..............?" Quả nhiên vẫn tức giận sao ?
"Không nói với tôi một lời tự ý đến tổng bộ, bại lộ dung nhan trước mặt người khác, còn bộc lộ tài năng trước mặt hội đồng quản trị, ba điều đều chạm đến vảy ngược của tôi."
Hóa ra tức giận vì điều này..... Nhưng nước đổ khó hốt a tỷ tỷ.
"Vì lẽ đó, tôi nhất định phải xử phạt em," Cung Thanh Hạ nói xong đi tới tủ bếp, tự rót cho mình ly rượu thứ hai, bưng ở trong tay, nhẹ như mây gió nói, "Phạt em trước kì nghỉ hè không được xuất hiện trước mặt tôi."
Nói như vậy không bằng phạt