Buổi chiều hai ngày sau.
Diêu Nhữ Ninh vừa giảng xong môn kinh tế vi mô cho sinh viên, lái xe chạy tới cao ốc tổng bộ của tập đoàn Hi Sở, biết Cung Thanh Hạ đang họp, cũng không đi quấy rầy nàng, đi theo lão quản gia lên hoa viên trên Vân Đỉnh, ngồi bên hồ uống nước mát, ánh mắt nhìn ngắm về phía chân trời.
Cung Thanh Hạ xong việc đi tới, vừa đi vừa xoa gáy, dáng vẻ mệt mỏi, "Cô đã đến rồi."
"Ân." Tầm mắt Diêu Nhữ Ninh vẫn nhìn về phía chân trời, "Đang chờ cô."
"Cô luôn là người không có việc sẽ không tới." Cung Thanh Hạ ngồi xuống bên cạnh Diêu Nhữ Ninh, uống một hớp nước mát, "Nói đi, có chuyện gì ?"
"Không có chuyện không thể tới thăm cô được sao ? -------------- Hơn một tháng nay không gặp được cô rồi."
"Cợt nhả."
"Được rồi, quả thật là có chuyện." Diêu Nhữ Ninh quay đầu, nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ, "Chuyện của cô và Ấu Cơ, tôi nghe thư kí Cổ nói rồi."
"..................." Ngón tay Cung Thanh Hạ dừng giữa không trung, lập tức ho khan một tiếng --------- nàng cần điều chỉnh lại tâm tình một chút , "Rồi sao ?"
"Tôi chỉ muốn đóng góp ý kiến cho đại cục của Hi Sở," Diêu Nhữ Ninh nhìn về phía chân trời, "Cô luôn là người rất biết chừng mực -------- hẳn cô đã biết rõ xã hội bảo thủ thế nào, nếu sự tình này lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào tới Hi Sở, cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa phải không ?"
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Tôi càng muốn biết cái nhìn của cá nhân cô."
"Lời thật khó nghe," nói xong trầm mặc chốc lát, cảm thấy Cung Thanh Hạ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Diêu Nhữ Ninh mới nói tiếp, "Tôi không nghĩ hai người sẽ có tương lai."
"Rất thẳng thắn," Cung Thanh Hạ nhìn về phía Diêu Nhữ Ninh, "Đáng tiếc, tôi không để tâm."
Hai người nhìn chăm chú nhau chốc lát, Diêu Nhữ Ninh nở nụ cười, "Rất tốt, đây chính là điều tôi thích ở cô."
Rời Vân Đỉnh, trời đã tối, tâm tình Diều Nhữ Ninh có chút rối loạn, không muốn về nhà, lái xe đi lung tung không có mục đích, đợi đến khi dừng lại, phát hiện mình đi tới cổng tiểu khu Lâm gia, nâng kính mắt lên, lái xe đi vào.
Lâm phu nhân nhìn thấy người đứng ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc, "Diêu chủ tịch ?"
"Xem tôi xem," Diêu Nhữ Ninh có chút ngại ngùng nói, "Không nói trước lời nào đến đây đường đột như vậy."
"Không có, không có," Lâm phu nhân nhường đường cho Diêu Nhữ Ninh đi vào, "Mau vào ngồi, ăn cơm tối chưa ?"
"Ăn rồi," Kỳ thực chưa ăn, Diêu Nhữ Ninh nhìn lướt qua phòng khách một lát, "Ấu Cơ đâu ?"
"Ở trong thư phòng trên lầu, cô tìm Ấu Ấu có việc sao ? Để tôi đi gọi." Lâm phu nhân nói xong liền chuẩn bị đi lên lầu.
"Không cần, a di, " Diêu Nhữ Ninh kéo lấy ống tay áo Lâm phu nhân, "Không cần quấy rối Ấu Ấu, tôi ..... Tôi có thể đến xem Lâm Dịch Huyên không ?"
"Ơ, ơ." Lâm phu nhân có chút không phản ứng kịp, máy móc gật đầu, lúc này ánh mắt mới khôi phục lại vẻ linh hoạt, "Lâm Dịch Huyên ở nhà kính trồng hòa, tôi dẫn cô đi xem." Dẫn Diêu Nhữ Ninh lên lầu.
Tuy rằng đã tới Lâm gia mấy lần, Diêu Nhữ Ninh cũng chưa từng thăm hỏi Lâm Dịch Huyên, hôm nay là lần đầu tiên.
Cũng là lần đầu tiên tới nhà kính trồng hoa của Lâm gia.
Bên trong hoa viên thật đẹp ...... Hương hoa thoang thoảng đầu mũi, trong ngoài hoa viên đều là không khí trong mát, không làm cho người ta cảm thấy khó chịu vì nhiều mùi hương hoa khác nhau, trái lại, làm cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái, có thể thấy được người bài trí nhà kính trồng hoa này rất có tuệ chất linh tâm, rất hiểu cách thưởng thức hoa.
Thời khắc Diêu Nhữ Ninh đi vào nhà kính trồng hoa, thị giác cùng vị giác đều chịu xung kích rất lớn, quên cất bước.
"Hôm nay a Xuân xin nghỉ, tôi đang nấu súp cho Ấu Ấu ở dưới lầu .........."
"Ơ, vậy a di nhanh xuống xem một chút, không cần để ý tới tôi."
"Vậy cô bồi Dịch Huyên a, tôi đi xuống trước." Lâm phu nhân nói xong liền đi xuống lầu.
Diêu Nhữ Ninh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, khóa trái, dựa người vào cửa đứng một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người, âm thầm hô hoán trong lòng, "Dịch Huyên tỷ tỷ ! Dịch Huyên tỷ tỷ đừng đi ! Đừng đi ........"
Từng bước từng bước đi tới trước ghế lăn, quỳ xuống dưới chân Lâm Dịch Huyên, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nữ tử trẻ tuổi trước mắt, khóe môi Diêu Nhữ Ninh run rẩy, nước mắt tức tốc rơi xuống, "Dịch Huyên tỷ ........"
Tầm mắt Lâm Dịch Huyên rơi vào trên mặt Diêu Nhữ Ninh, trống rỗng, không chút biểu cảm.
Hai tay nâng mặt Lâm Dịch Huyên dần dần vô lực, lướt xuống đầu gối Lâm Dịch Huyên, mười mấy tầng phòng thủ vững chãi trong lòng dần dần sụp đổ, Diêu Nhữ Ninh nằm nhoài trên đầu gối Lâm Dịch Huyên khóc thành tiếng, sợ rằng người ngoài có thể nghe được tiếng mình khóc, liền cật lực đè nén không cho bản thân mình khóc thành tiếng, trái lại càng thêm bi thương.
Tâm tình phát tiết chỉ rằng co tầm 5 phút đồng hồ.
Diêu Nhữ Ninh lấy gương từ túi xách ra, sau khi chắc chắn vẻ mặt mình không có gì khác thường, mới mở cửa đi ra ngoài.
Đi qua thư phòng Sở Ấu Cơ, vừa vặn lúc Sở Ấu Cơ mở cửa, thấy Diêu Nhữ Ninh ở đây, không khỏi tò mò kêu một tiếng, "Ồ ? Diêu tỷ tỷ ?"
"Ấu Ấu." Diêu Nhữ Ninh dừng bước lại, mỉm cười nhìn Sở Ấu Cơ, "Làm xong bài tập chưa ?"
"............ Hiện đang trong thời gian nghỉ hè." Sở Ấu Cơ vò vò đầu, nàng vừa viết bản thảo xong, "Em định để tới cuối tháng 8 mới làm bài tập về nhà ------ cũng không biết tháng 8 có phát sinh ra việc gì không nữa." Nói xong nở nụ cười.
"Mỗi ngày làm một ít, chẳng mấy chốc sẽ xong." Diêu Nhữ Ninh đưa tay sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Đừng để nước đến chân mới nhảy."
Sở Ấu Cơ cười, "Ân, em biết rồi."
"Ngoan, vậy mới là bé ngoan." Diêu Nhữ Ninh nói xong, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, "Tôi còn có việc, đi về trước, bé ngoan nhớ làm bài tập nhé." Nói xong đi xuống lầu.
Sở Ấu Cơ nhìn theo bóng người Diêu Nhữ Ninh rời đi, nghiêng đầu nghĩ, Diêu tỷ tỷ rốt cục tới vì chuyện gì ?
Dường như Diêu Nhữ Ninh biết được Sở Ấu Cơ đang nhìn mình, lúc mở cửa quay đầu đón nhận ánh mắt của Sở Ấu Cơ, cười cười, lúc này mới đi ra ngoài.
Sở Ấu Cơ nghi hoặc, đi xuống bếp hỏi Lâm phu nhân, "Bà ngoại, Diêu tỷ tỷ