Chạng vạng một ngày trước tết, trận tuyết đầu mùa rơi xuống.
Sở Ấu Cơ nhận được bản mẫu video chế tác hoạt hình, sau khi mở ra, nhìn một chút, nước mắt tuôn như mưa, phim hoạt hình thủy mặc vô cùng sinh động, ý cảnh sâu xa, động tác cùng vẻ mặt của các nhân vật vô cùng linh động, máy quay tinh tế khiến cho mỗi cảnh quay đều tràn ngập ý thơ ...... Chính là nó, chính là cảm giác này .........
Kích động như lần đầu tiên gặp gỡ Cung Thanh Hạ, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi.
Rút một tờ giấy lau đi nước mắt, Sở Ấu Cơ lấy điện thoại gọi cho Cung Thanh Hạ, không chờ tỷ tỷ mở miệng, liền bá đạo nói, "Tỷ tỷ, em muốn thấy tỷ, em muốn ở giây tiếp theo liền thấy tỷ."
Cung Thanh Hạ không nhanh không chậm nói, "Đó là chuyện không thể ...." Giọng nói bình thản.
Sở Ấu Cơ vừa nói vừa khóc, "Em muốn thấy tỷ."
"....... Chờ tôi ở công viên Đan Vũ, trong vòng 20 phút nữa tôi sẽ tới." Gác máy.
Sở Ấu Cơ lập tức mặc áo dày, đeo khăn quàng cổ chạy ra ngoài, cứ như vậy chạy dưới bầu trời đầy tuyết trắng.
Công viên Đan Vũ đối diện với tiểu khu, qua đường cái liền tới.
Bên trong vườn đèn đuốc sáng choang, một đám hài tử đang nô đùa trong tuyết, tiếng cười nói không ngớt truyền tới bên tai.
Sở Ấu Cơ đứng trước tượng đá, ngóng ngóng trông trông, nhìn thấy bóng người Cung Thanh Hạ xuất hiện cách đó không xa, lập tức giang hai tay chạy tới, ôm chặt người phía trước, "Em thấy được rồi ........"
"Hả ?"
"Bản mẫu video phim hoạt hình."
"Thích không ?" Đó là quà tết nàng tặng cho tiểu nữ sinh.
"Ân." Sở Ấu Cơ ra sức gật đầu, hai hàng nước mắt lướt xuống gò má, không một tiếng động rơi vào tuyết trắng dưới chân.
"Ngốc cô nương." Cung Thanh Hạ giơ tay lau đi nước mắt đang rơi của Sở Ấu Cơ, "Khóc dưới trời đầy tuyết thế này, rất lạnh, không tốt cho da tí nào."
Sở Ấu Cơ kéo cánh tay Cung Thanh Hạ lại, "Đêm nay ngủ ở nhà em đi, đừng về." Ngày mai là ngày nghỉ, tỷ tỷ cũng không cần tới công ty.
"Không được." Cung Thanh Hạ lắc đầu.
Sở Ấu Cơ ngước mắt, "Vậy em đến nhà tỷ." Đôi mắt đẹp chớp chớp.
Cung Thanh Hạ không mảy may chút nào, mặt không cảm xúc nói, "Không được."
"..........."
Sở Ấu Cơ ỉu xìu cúi đầu.
Cung Thanh Hạ hắng giọng một cái, "Ngày mai tôi với em đi tới một nơi."
"Nơi nào ?"
"Là nơi chế tác phim hoạt hình, công ty ở ngay ngoại ô thành phố."
Công ty đã được thành lập hơn 5 năm, tài chính công ty hoạt hình rơi vào tình cảnh khốn khó, liền bị công ty Văn Hóa Hi Sở tiếp nhận, chính thức trở thành công ty con của tập đoàn Hi Sở.
Sở Ấu Cơ nín khóc mỉm cười, "Được." Nàng muốn gặp gỡ toàn đội sáng tác -------- có thể làm cho nàng vừa nhìn đã thích bộ phim hoạt hình này.
Sáng ngày hôm sau, Cung Thanh Hạ lái xe đến Lâm gia đón Sở Ấu Cơ, tuyết lớn rơi cả đêm đã dừng lại, lúc xuất phát ánh mặt trời đã chiếu xuống xán lạn.
Sở Ấu Cơ ngồi ở vị trí phó lái, chu môi nói, "Lão Thiên biết Thanh Hạ nhà em phải ra ngoài, thật nể tình a."
"............ Hiện vẫn chưa phải nhà em."
"Không phải nhà em thì là nhà ai ?" Sở Ấu Cơ tựa đầu lên vai Cung Thanh Hạ làm nũng, "Rõ ràng chính là nhà của em ... Có điều, quả thực chưa có bằng chứng." Cởi găng tay, hôn lên hai ngón tay phải, đặt lên môi Cung Thanh Hạ, "Đóng dấu ! Từ nay về sau chính là Thanh Hạ nhà em."
".............. Tôi đang lái xe, đừng nháo." Dừng một chút, "Em muốn lấy thân phận gì đi gặp bọn họ ? Là tác giả Manh Nhược của 《 Xuân Thu nơi đây 》 hay là Sở Ấu Cơ ----- chủ tịch tập đoàn Hi Sở ?"
Sở Ấu Cơ bướng bỉnh nghiêng đầu, "Để Thanh Hạ nhà em quyết định."
Cung Thanh Hạ liếc nàng một chút, "Bọn họ muốn gặp Manh Nhược."
"Vậy lấy thân phận Manh Nhược đi."
Tuy rằng đã sớm biết chế tác phim hoạt hình thủy mặc vô cùng khó khăn, nhưng khi Sở Ấu Cơ tiến vào phòng chế tác vẫn bị cảnh tượng mọi người làm việc làm cho ngây người, đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích ----------- hơn một 100 vị họa sĩ đang cật lực làm việc, còn mấy vị tiền bối tầm 60 tuổi khác đang chăm chú quay phim chụp ảnh .............
Một vị tiền bối nhìn về phía Sở Ấu Cơ, dùng ánh mắt dò hỏi, "Cô là ?"
Hai mắt Sở Ấu Cơ ướt át, nói không ra lời, bọn họ đang dùng phương pháp truyền thống chế tác phim hoạt hình, tuy rằng thời buổi hiện nay có máy tính hỗ trợ, nhưng vẫn quá cực khổ đi.....
Thợ chụp ảnh với mái tóc hoa râm đi tới, "Cô là Manh Nhược ?" Không đợi Sở Ấu Cơ trả lời, cao giọng cảm thán, "Tuổi còn trẻ như vậy ?" Dựa vào khí chất trên người nàng nhận ra nàng --------- mang trong mình khí chất tao nhã tri thức như bước ra từ trong tranh thủy mặc, biểu thị công khai thân phận chủ nhân.
Mấy vị thợ chụp ảnh khác cũng đi tới --------- phim hoạt hình thủy mặc thật ra được tạo nên từ hàng ngàn bức tranh thủy mặc, vì lẽ đó toàn bộ đội ngũ là linh hồn của phim hoạt hình này, cũng hi vọng nhìn thấy Manh Nhược --------- bọn họ đều tò mò về Manh Nhược ----- tác giả nắm giữ cảnh giới thẩm mỹ cao thâm như vậy, đến tột cùng là người thế nào ?
Sở Ấu Cơ trịnh trọng cúi đầu, trăm ngàn cảm xúc cô đọng trong một câu nói, "Cảm tạ các vị tiền bối. Vì thỏa mãn ước mơ của vãn bối nên phải cực khổ công tác như vậy, vãn bối thực sự hổ thẹn trong lòng."
Lúc này Cung Thanh Hạ đang đi tới phòng hội nghị thương thảo với công ty chủ quản.
Mấy phút trước, khi đi tới cửa phòng chế tác, Cung Thanh Hạ dừng bước nói rằng, "Tôi đi vào sẽ phá hư bầu không khí nghệ thuật, tự em đi vào là được rồi."
Đến khi nhìn thấy tiểu nữ sinh đẩy cửa phòng đi vào, nàng mới đi tới phòng hội nghị, vì đã gọi điện thông báo từ trước, nhân viên cùng quản lí công ty đã tới đông đủ chờ nàng ---------- Bất quá bọn họ vẫn chưa biết thân phận thật của Cung Thanh Hạ, tưởng rằng là quản lí cấp cao của công ty Văn Hóa Hi Sở phái đến quản lí hạng mục này -------- rất khó tưởng tượng tổng giám đốc tập đoàn Hi Sở đích thân đến hỏi việc chế tác hoạt hình nhỏ nhoi như vậy.
Đối với Cung Thanh Hạ mà nói, dùng tiền của Sở Ấu Cơ hoàn thành giấc mơ của Sở Ấu Cơ làm cho nàng chẳng có chút thành tựu nào, cho nên ý tưởng của nàng là, trợ giúp tiểu nữ sinh thực hiện giấc mơ, đồng