Cung Thanh Hạ cũng rất bất ngờ.
Mẹ không làm sao, ba ba lại kích động đến vậy ......
Mọi người luống cuống tay chân, ấn huyệt nhân trung rồi vuốt sống lưng cho Cung ba ba, rốt cục Cung ba ba tỉnh dậy, mở miệng liền hoán, "Ấu Cơ ......."
Sở Ấu Cơ vội vàng cúi người nắm chặt tay Cung ba ba, "Cha, con ở đây."
Cung ba ba từ ái nhìn Sở Ấu Cơ , ánh mắt lại lướt qua tìm Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ,"
Cung Thanh Hạ đứng ở bên cạnh, khoanh tay khẽ nói, "Ở."
Lời nói của Cung ba ba chất chứa hàm ý sâu xa, "Ấu Cơ nhỏ hơn con nhiều tuổi như vậy, theo con, con phải chăm sóc Ấu Cơ thật tốt."
Còn cần ba ba phải nói sao ?
Cung Thanh Hạ banh mặt, vẫn chưa đáp lại.
Cung mẫu bổ xung, "Phải nói là bây giờ Thanh Hạ cần quan tâm Ấu Cơ nhiều hơn, sau này chờ Thanh Hạ lớn tuổi rồi, Ấu Cơ phải chăm sóc thật tốt Thanh Hạ ........"
"Mẹ !" Cung Thanh Hạ ngắt lời mẫu thân, mẹ làm ơn đừng nói những lời như thế, nổi hết cả da gà lên rồi.
Sở Ấu Cơ cười ôn nhu nói, "Mẹ, ngài yên tâm, con và em bé trong bụng nhất định chăm sóc Thanh Hạ tỷ tỷ thật tốt."
Nhắc tới em bé, ánh mắt Cung mẫu lập tức sáng lên, từ ái nhìn bụng Sở Ấu Cơ chốc lát, bỗng nổi lên ý nghĩ, "Ngược lại, mẹ đã về hưu, ở nhà cũng nhàn rỗi, mẹ đến Vân Đỉnh chăm sóc cho 2 người có được không ?"
Hi vọng có thể tự tay chăm sóc Sở Ấu Cơ đến khi lâm bồn -------- coi như Sở Ấu Cơ không mang thai, nàng cũng muốn mỗi ngày đến Vân Đỉnh nhìn ngắm đứa con dâu này, khi còn bé như tiểu mỹ nhân bước ra từ trong thần thoại, sau mấy năm ra nước ngoài du học lại càng trổ mã xinh đẹp xuất thần, thái độ ôn nhu, nhìn ngắm thế nào cũng cảm thấy không đủ, nghe Sở Ấu Cơ nói chuyện lại càng thêm hưởng thụ, quả thực có thể kéo dài tuổi thọ a.
"Ân."
Sở Ấu Cơ không dám tự quyết định, nhìn về phía Cung Thanh Hạ, thỉnh cầu chỉ thị.
Kết quả nghe Cung Thanh Hạ nói với Cung mẫu, "Lão nhân gia người đừng đến quấy rối thế giới của chúng con là tốt rồi."
Cung mẫu nhớ lại mấy năm trước Cung Thanh Hạ nói đã sớm có đối tượng, hơn nữa còn rất hưởng thụ cái kia, bây giờ nghĩ lại, người 'thích' này khẳng định là Sở Ấu Cơ, hai người cùng một chỗ ......... Quả thực người làm mẹ này xuất hiện không thích hợp .....
Cung ba ba đứng lên giải vậy, "Bụng Ấu Cơ còn nhỏ, không phải gấp gáp." Dừng một chút, lại nói, "Đợi đến lúc bụng Ấu Cơ lớn hơn, đi lại không tiện, bà đến chăm sóc cũng không muộn."
Cung mẫu không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.
Cung Thanh Hạ cũng không dị nghị.
Hai người trở lại Vân Đỉnh, còn chưa kịp ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Lâm phu nhân.
"Thanh Hạ, cha mẹ cháu có làm khó dễ gì không ?"
"Không ạ," Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Nửa kia của cháu là Ấu Cơ, ba mẹ làm sao cam lòng phản đối."
Lâm phu nhân thở phào một hơi, nói luôn mồm, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Lâm Dịch Huyên lấy điện thoại, "Sau này hai người các ngươi phải về bên này ăn cơm tối." Không đợi Cung Thanh Hạ đáp lời, lại nói, "Hai tháng nữa dẫn Ấu Cơ về đây ở, trong nhà có 3 người chăm sóc nàng, sẽ yên tâm hơn."
Cung Thanh Hạ không dám dị nghị, vội nói, "Vâng."
Lâm Dịch Huyên gật gù hài lòng, cúp điện thoại. Cười thầm trong lòng, nếu không có lần nắn xương cốt trước đây, người con dâu này nào có ngoan như vậy.
Bưng một chén cafe lên lầu, vốn là muốn về phòng ngủ, đi tới cầu thang lại xoay đầu lại, lững thững đi vào nhà kính trồng hoa, ngồi xuống ghế, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm tư xa xăm.
Năm đó, sau khi yêu nhau điên cuồng, Minh Trúc Ngữ như là sơn son thiếp vàng nhốt nàng, tiếp tục nữa sẽ là vạn kiếp bất phục, vì không muốn liên lụy đến Sở gia và Lâm gia, nàng quyết định cắt đứt dây dưa khỏi Minh Trúc Ngữ, trầm tư suy nghĩ không ra thượng sách, cuối cùng lựa chọn ép mình 'Ngồi thiền.'
Không phải nàng không yêu, cũng không phải không ôn nhu, chỉ là tình yêu của nàng dịu dàng như nắm cát, nhẵn nhụi mà độc lập, Minh Trúc Ngữ nắm nàng quá chặt, nhất định mất đi nàng, phương thức yêu của Sở Thần Về --- chồng nàng cũng không khác gì Minh Trúc Ngữ ...... Chỉ có Diêu Nhữ Ninh, không gần không xa, yên lặng nhìn nàng chăm chú, chưa bao giờ nỗ lực giữ lấy, lại càng chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì với nàng, đến bây giờ vẫn giống như vậy, mặc dù cầu được ước thấy, nhưng xưa nay chưa đòi hỏi điều gì.
Hai năm trước, nàng lưu lại một thị trấn nhỏ bên vách đá Địa Trung Hải, xây một gian phòng vẽ tranh nhỏ trong tiểu trấn, một tháng sau, Diêu Nhữ Ninh yên lặng mua một quán cafe nhỏ trong tiểu trấn, cười nói với nàng, "Dịch Huyên tỷ, rảnh rỗi đến quán cafe, thuận tiện nếm thử món tráng miệng em làm."
Nàng đáp lại, "Được." Trong lòng dâng lên làn sóng ôn nhu, không chỉ là cảm động ......
Lâm Dịch Huyên cúi đầu, gửi một tin nhắn, "Đã ngủ chưa ?"
Diêu Nhữ Ninh trả lời lại rất nhanh, "Chưa ạ."
Lâm Dịch Huyên cười, "Ngày mai có rảnh không ?"
"Có ạ."
"Đi siêu thị với tôi."
"Được."
Ngày hôm sau, buổi chiều. Siêu thị nào đó.
Lâm Dịch Huyên cùng Diêu Nhữ Ninh sóng vai trong siêu thị.
Diêu Nhữ Ninh nói, "Tháng sinh dự tính là khoảng tháng 10 năm nay."
Lâm Dịch Huyên gật đầu, "Vừa mới mang thai, chắc khoảng tháng 10 là lâm bồn." Nói xong nhìn Diêu Nhữ Ninh một chút, mỉm cười, "Tôi chỉ lớn hơn em 4 tuổi, sắp lên chức bà nội rồi, đến bây giờ em vẫn cô đơn."
Diêu Nhữ Ninh nâng kính mắt lên, không đáp lời.
Lâm Dịch Huyên nói tiếp, "Cũng đến lúc tính chuyện tương lai rồi,"
Diêu Nhữ Ninh vẫn không đáp lại.
Lâm Dịch Huyên hơi động trong lòng, xoay mặt nhìn Diêu Nhữ Ninh một chút, chỉ thấy nàng cúi đầu, cúi người nhìn thẳng mắt nàng, phát hiện vành mắt nàng đỏ chót, mơ hồ nhìn thấy vệt nước mắt sau gọng kính.
"Dịch Huyên tỷ, " Diêu Nhữ Ninh xoay mặt sang một bên, né tránh ánh mắt của Lâm Dịch Huyên, "Em quấy rầy đến tỷ rồi sao ?"
Lâm Dịch Huyên không nhịn được cười, "Thật khờ." Đưa tay nắm chặt tay Diêu Nhữ Ninh, "Hơn 30 tuổi rồi, vẫn khờ như vậy."
Lòng bàn tay Lâm Dịch Huyên thật ấm áp, Diêu Nhữ Ninh dùng tay còn lại lấy kính mắt xuống, lau đi nước mắt trên mặt, lại đeo kính mắt lại, nhìn Lâm Dịch Huyên, "Ngày hôm nay tỷ muốn mua