Một tháng sau, tết xuân đến.
Buổi tối giao thừa, Cung gia đến nhà Lâm gia.
Lâm phu nhân cười không ngậm được miệng, "Tôi còn đang lẩm bẩm 'sao mọi người còn chưa tới' thì mọi người đã tới rồi." Dừng một chút, lại nói, "Mau vào." Nghênh đón 4 người Cung gia vào nhà.
Cung Thanh Hạ thay dép xong liền hỏi, "Ấu Cơ đâu ?" Một giờ không gặp ngỡ như 3 năm.
Lâm phu nhân cười, "Ở trong phòng ngủ trên lầu, vừa nói hơi mệt, Dịch Huyên đỡ nàng lên lầu nằm một chút rồi."
Cung Thanh Hạ nghe xong, không khỏi căng thẳng mặt mày, chân không chạm đất chạy lên lầu.
Cung ba ba cùng Cung mẫu cũng lo lắng, "Hơi mệt sao ? Có nghiêm trọng lắm không ?"
Lâm phu nhân cười nói, "Không sao đâu, nghỉ ngơi chút là sẽ khỏe thôi."
Vợ chồng Cung gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba người một nhà ngồi xuống ghế sô pha.
Cung Thanh Hàn cười nói, "Thật mong sớm ôm cháu nội vào lòng."
Vừa dứt lời, liền nghe Lâm Dịch Huyên nói, "Ấu Cơ mang thai không phải là cháu nội của em, phải là cháu ngoại mới đúng." Ý chính là muốn đứa bé mang họ của Ấu Cơ.
Chuyện lo lắng rốt cục đã xảy ra .............
Trong lòng Cung mẫu không khỏi nặng nề, biết rõ sẽ chọc Lâm Dịch Huyên không vui, vẫn cười nói, "Ấu cơ mang thai không phải là con của Thanh Hạ sao ?" Đứa bé phải mang họ của Thanh Hạ mới đúng.
"Ấu Cơ mang thai là con của Thanh Hạ ?" Lâm Dịch Huyên nhìn Cung mẫu một chút, "Tôi nói nè bà thông gia, bà đang nói gì vậy ? Ấu Cơ mang thai đương nhiên là con của hai nàng."
"..........." Cung mẫu không còn gì để nói, đơn giản là nói thẳng ra, "Ấu Cơ cùng Thanh Hạ đến nước Pháp đăng kí kết hôn, nói rõ là Ấu Cơ gả cho Thanh Hạ, em bé của các nàng phải mang họ Cung mới đúng."
Lâm Dịch Huyên mỉm cười, "Phò mã tuy rằng gả cho công chúa, nhưng đứa bé vẫn mang họ của Phò mã, từ xưa tới nay chính là như vậy."
Cung mẫu, ".........."
Lâm Dịch Huyên nói tiếp, "Lại nói, Cung gia còn có Thanh Hàn, tương lai không phải lo lắng người nhang khói, mà Sở gia chỉ có một mình Ấu Cơ, cho nên đứa bé trong bụng nhất định phải mang họ Sở, điểm ấy tôi tuyệt đối không nhượng bộ."
Cung mẫu không phục, "Thanh Hàn đến giờ còn chưa kết hôn, nói gì đến con cái."
Mắt thấy mùi thuốc súng tràn ngập trong phòng khách, chẳng mấy chốc sẽ phát sinh đại chiến, Cung ba ba vội vàng đứng ra hạ hỏa, "Chuyện đó không trọng yếu, chúng ta là cha là mẹ, chỉ cần đứa bé sinh ra an an bình bình là được rồi, không cần mong cầu gì hơn."
Lâm phu nhân cũng nói, "Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ quan trọng nhất là mẹ con Ấu Cơ có thể khỏe mạnh, thuận lợi lâm bồn."
Cung Thanh Hàn liền nói, "Bây giờ là thời đại nào rồi, mọi người vẫn mang tư tưởng nối dõi tông đường nghiêm trọng như vậy."
"Mẹ không cần quan tâm là thời đại gì." Cung mẫu lườm con trai một chút, "Thời đại nào cũng phải có con nối dõi tông đường ! Qua tết anh mau mau kết hôn cho tôi."
Chuông cửa vang, a Xuân đi tới mở cửa, thấy Diêu Nhữ Ninh đang đứng bên ngoài, khoác một lớp tuyết mỏng trên người, vội nói, "Mau vào."
Diêu Nhữ Ninh khom lưng thay giày, Lâm Dịch Huyên đi tới, giúp nàng phủi đi hoa tuyết trên người, "Sao bây giờ mới đến, mẹ tôi chờ em làm món tráng miệng lâu rồi đó."
Diêu Nhữ Ninh trả lời hời hợt, "Tuyết rơi quá lớn, lái xe chậm, trễ nải trên đường."
Ánh mắt Lâm Dịch Huyên lưu chuyển, nhàn nhạt đảo qua mặt mày Diêu Nhữ Ninh, "Xảy ra tai nạn xe cộ sao ?"
Điều này cũng có thể nhìn ra ?
Diêu Nhữ Ninh ngẩn ra, sau đó tim đập liên hồi, "Không có." Trên mặt mình viết gì sao ? Sao nhìn một chút đã lộ vậy ?
Lâm Dịch Huyên mỉm cười, "Phải sửa xe, chạy bộ một đoạn tới đây ?"
". . . . . ." Diêu Nhữ Ninh chỉ đành thẳng thắn, "Tắc ở trên đường Đan Phong --- phía tây tiểu khu, 5 xe tông đuôi xe nhau, xe của em ở giữa .......... chưa đi được bao nhiêu đường."
Lâm Dịch Huyên gật gù, "Chỉ cần người không bị thương là được."
Cung mẫu nhìn thấy Diêu Nhữ Ninh không khỏi mắt sáng lên, nói với Lâm Dịch Huyên, "Vị này chính là ?" Kỳ thực đã gặp Diêu Nhữ Ninh trong tiệc sinh nhật Cung Thanh Hạ, cũng biết nàng là đồng chủ tịch của tập đoàn Hi Sở, chỉ chưa chính thức nói chuyện mà thôi.
Lâm Dịch Huyên không thích ánh mắt Cung mẫu đang nhìn Diêu Nhữ Ninh, chỉ mở môi đỏ nói 3 chữ, "Diêu Nhữ Ninh." Không một lời thừa thãi.
"Ôi, đây không phải là phó tổng giám đốc tập đoàn Hi Sở sao ?" Cung mẫu tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, đứng lên kéo cánh tay Diêu Nhữ Ninh, "Tôi nghe nói cô còn độc thân, đúng không ?" Ném ánh mắt cho Cung Thanh Hàn, là ứng cử viên sáng giá làm vợ nha, còn không mau tới làm quen với người ta ?
"Chào Diêu giáo sư." Cung Thanh Hàn cười chào hỏi Diêu Nhữ Ninh.
"............" Diêu Nhữ Ninh nhìn Lâm Dịch Huyên một chút, cúi đầu nâng kính mắt lên, ngước mắt cười nói với Cung mẫu, "Quả thật là người độc thân, nhưng trái tim đã sớm gả đi rồi."
Nụ cười trên môi Cung mẫu lập tức cứng đờ, ".................."
Cung Thanh Hàn cười, "Hóa ra Diêu giáo sư cũng giống tôi, trái tim đã sớm trao cho người khác rồi."
Cung mẫu ngồi xuống bên cạnh con trai, đầu óc có chút mơ hồ, "Trao cho người khác, con trao trái tim cho người nào ?"
Cung Thanh Hàn cố tình thần bí,"Tạm thời bảo mật."
Lâm Dịch Huyên bỗng nói, "Tôi cảm thấy Đường Tuyết Nhu không tệ."
Diêu Nhữ Ninh phụ họa, "Đúng vậy a, phải tu phúc 3 đời mới lấy được Tuyết Nhu."
Nghe hai người ám chỉ xong, vợ chồng Cung gia trao đổi ánh mắt với nhau, không nói gì nữa. Trong lòng bọn họ cũng rất yêu thích Đường Tuyết Nhu, duy chỉ có một điều là, Tuyết Nhu là con gái nuôi của muội muội hai người, trên danh nghĩa dù sao cũng là huynh muội với Cung Thanh Hàn, tiến tới hôn nhân thì quả là danh tiếng không êm tai cho lắm.
Lâm Dịch Huyên cùng Diêu Nhữ Ninh thành công trong việc chuyển tầm ngắm sang đối