Cách ngày dự sinh tầm nửa tháng, Cung mẫu liền đưa ra chủ trương muốn Sở Ấu Cơ nằm viện chờ sinh, "Đề phòng sinh bảo bảo sớm, đến lúc đó mọi người lại luống cuống tay chân."
Lâm Dịch Huyên lại giữ thái độ phủ định, "Nằm viện sớm sẽ dễ làm Sở Ấu Cơ căng thẳng, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nàng, có thể dẫn tới khó sinh," dừng một chút lại nói, "Sinh em bé cũng là cả một quá trình, từ lúc tử cung co thắt đến lúc chuyển dạ cũng phải mất tám tiếng, hoàn toàn có thời gian đi viện."
Cung mẫu nhíu lông mày nói, "Bà mới chỉ sinh một mình Sở Ấu Cơ, tôi đã có kinh nghiệm sinh đẻ 2 lần," dừng một chút, lại nói, "Vì lẽ đó, tôi có quyền phát ngôn ở phương diện này -------- Nằm viện chờ sinh từ sớm chỉ có lợi, không có hại."
Lâm Dịch Huyên khoanh hai tay trước ngực, bày ra tư thế hung hăng, "Có quyền lên tiếng hay không liên quan gì đến sinh đẻ mấy lần ?"
Cung mẫu, "..............."
Ánh mắt Lâm Dịch Huyên đặt lên người Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ, con cảm thấy thế nào ?"
"Ạch." Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Nằm viện trước nửa tháng có hơi sớm, theo con thấy ......... Nằm viện trước 1 tuần sẽ tốt hơn." Giữ thái độ trung lập.
Lâm Dịch Huyên cười cợt không nói gì.
Cung mẫu thì lườm Cung Thanh Hạ một cái, "Con có thể có chút cốt khí không ?" Nói xong cũng cười. Cũng không dị nghị gì với ý kiến của Cung Thanh Hạ.
Cuối cùng, Sở Ấu Cơ nghe theo ý kiến của Cung Thanh Hạ, nằm ở phòng hạng nhất của bệnh viện phụ sản trước ngày dự sinh 1 tuần, chờ sinh.
Toàn bộ công việc của Cung Thanh Hạ tạm thời giao cho Diêu Nhữ Ninh quản lý, mỗi ngày 24h đều ở bệnh viện phụ sản, lúc Sở Ấu Cơ tỉnh nàng sẽ ở bên cạnh bầu bạn, lúc Sở Ấu Cơ ngủ, nàng sẽ lẳng lặng ngồi ngắm dung nhan người yêu, ánh mắt ôn nhu, chứa đựng trìu mến cùng không nỡ.
Một lần, Sở Ấu Cơ tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt Cung Thanh Hạ chiếu vào mâu tâm, không khỏi đưa tay kéo cánh tay Cung Thanh Hạ, ôn nhu an ủi, "Không cần khẩn trương như vậy, ta không sao đâu."
Lúc này Cung Thanh Hạ mặc quần áo ngủ màu trắng, mái tóc tùy ý xõa trên vai, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên người nàng, làm cho Cung Thanh Hạ thật giống như tiên tử hạ phàm, tuyệt trần thoát tục, như thật như ảo, khiến cho Sở Ấu Cơ cảm giác như mình đang mơ, cảm thấy mình như đang ở trong phò mã phủ, người ngồi trước mắt chính là Trường Ninh công chúa .........
"Ánh mắt của em lại xuyên đi đâu rồi ?" Giọng nói u oán của Cung Thanh Hạ vang lên bên tai.
Sở Ấu Cơ lấy lại tinh thần, ánh mắt ngập tràn hơi nước trong vô thức, lông mi run rẩy, hai hàng lệ rơi xuống hai bên gò má, trong lòng chua xót, nhất thời nghẹn ngào khôn kể.
Giọng nói nhàn nhạt của Cung Thanh Hạ vang lên, "Cho đến bây giờ, trong lòng em vẫn chỉ có một mình nàng." Nghe không ra tâm tình bên trong, "Du học Anh Quốc 4 năm, em chưa từng liên lạc với tôi, chỉ vì trong lòng em có nàng, vì lẽ đó không cảm thấy cô đơn, có phải là ở bên tôi hay không cũng không khác biệt ?"
"Nàng còn nói những điều không đâu ?" Sở Ấu Cơ nắm chặt tay Cung Thanh Hạ, "Biết rõ trong lòng ta, nàng và người ấy căn bản là cùng một người."
Cung Thanh Hạ nhíu lông mày, "Hà tất phải lừa mình dối người ?"
Sở Ấu Cơ dở khóc dở cười, "Nàng còn muốn giận dỗi ta chuyện này đến bao giờ đây ?" Cảm thấy ngữ khí có chút nặng nề, lập tức ôn nhu nói, "Nữ nhân mang thai đều sẽ trở nên đa sầu đa cảm, tính khí cũng biến hóa thất thường, nếu như ta làm gì không phải, kính xin nàng cảm thông cho ta."
Cung Thanh Hạ không khỏi cười lên, "Được rồi, tôi chỉ ghen vu vơ chút thôi, em không cần để trong lòng." Nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ chốc lát, "Em có khát hay không ? Có muốn uống chút gì không ?"
Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Không muốn." Lát sau ngoác miệng làm nũng, "Ta muốn nàng ôm ta một cái."
Cung Thanh Hạ mỉm cười ôn nhu, nằm xuống bên cạnh Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng ôm người yêu vào ngực, "Thật muốn biết con của chúng ta sau này lớn lên sẽ thế nào ........"
Sở Ấu Cơ cười tít mắt, "Ta cũng muốn biết."
Hai ngày sau, tức ngày 28 tháng 10, 7h20' sáng, Sở Ấu Cơ thuận lợi sinh hạ hai bé gái khỏe mạnh, trắng trẻo phúng phính, vô cùng đáng yêu.
Toàn bộ quá trình từ phòng chờ sinh đến phòng sinh, Cung Thanh Hạ đều nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, mắt thấy toàn bộ quá trình lâm bồn, tự tay cắt cuống rốn cho 2 đứa bé, cho đến lúc này, Cung Thanh Hạ mới cảm nhận được làm mẫu thân không dễ, mới hiểu được hàm ý của câu nói, 'Sinh nhật của đứa bé chính là ngày mẫu thân chịu khổ.'
"Ấu Cơ, cực khổ em rồi." Nói xong câu nói này, lệ rơi đầy mặt.
Sở Ấu Cơ mỉm cười yếu ớt, "Người cực khổ nhất chính là nàng --------- khoảng thời gian này ta được nuôi béo trắng, chỉ có nàng gầy đi rất nhiều." Dừng một chút, "Ta còn chưa thấy mặt hai đứa bé .........."
Lúc này hộ sinh đã bế hai đứa bé đi tắm, cân trọng lượng, đo chiều cao, kiểm tra nhịp tim và kiểm tra có dị tật bẩm sinh gì không, đó là lí do Sở Ấu Cơ chưa nhìn thấy hai đứa bé.
"Tôi thấy qua rồi." Hai giọt lệ lăn dài trên má Cung Thanh Hạ, bên môi là nụ cười hạnh phúc, ôn nhu nói, "Như chúng ta kì vọng vậy."
Sở Ấu Cơ đang mệt mỏi, nghe Cung Thanh Hạ nói vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Ý nàng là ------ hai đứa bé kia, một đứa giống ta, một đứa giống nàng ?"
Cung Thanh Hạ gật gù, "Đứa bé giống ta kia, thậm chí còn có cả bớt đỏ sau tai giống ta, có lẽ là do di truyền," nói xong nắm chặt tay Sở Ấu Cơ "Ấu Cơ, em tin nổi không ?"
Sở Ấu Cơ, "......" Trong lòng tràn đầy hạnh phúc, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Hai người vẫn đang nói chuyện thì hai vị hộ sinh bế bảo bảo đã kiểm tra xong đi vào, đặt hai đứa bé nằm