Tất cả các phòng đều vắng tanh không một bóng người, duy chỉ có phòng làm việc của chủ tịch là sáng trưng như ban ngày.
Trác Thù ngồi trước bàn đọc báo cáo, chốc chốc lại vươn vai nghỉ ngơi, tiện thể đưa mắt ngắm nhìn người ngồi kế bên mình.
Ưng Đồng Trần ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, đường nét trên gương mặt đối phương duyên dáng hài hòa, hàng mi dài hơi cụp xuống, cực kì chăm chú nhìn quả táo trong tay mình.
Bầu không khí thật ấm cúng xiết bao...!
Sau đó hắn thấy Ưng Đồng Trần xoay dao một cách điêu luyện, lưỡi dao sắc bén sáng loáng dưới ánh đèn chiếu rọi.
Thế rồi Ưng Đồng Trần cầm dao chém phầm phập xuống quả táo...!
Trác Thù: "..."
Hắn e là đến khi Ưng Đồng Trần chém xong, đừng nói là vỏ táo mà ngay cả thịt quả cũng bị gọt đến lõi...!
Trác Thù rời mắt, tiếp tục làm việc.
Chẳng mấy chốc, trước mắt hắn xuất hiện một trái táo được gọt còn vỏn vẹn mỗi phần hạt và một ít thịt...!
"Anh ăn đi." Ưng Đồng Trần nói.
"Ừm." Trác Thù nhận lấy trái táo, cắn được hai miếng đã hết cả quả, bèn vứt lõi vào thùng rác.
Ấy nhưng vừa ngoảnh lại thì thấy Ưng Đồng Trần thẫn thờ dán mắt vào thùng rác.
Hắn cuống quýt hỏi: "Anh ăn hết rồi thì phải vứt đi chứ? Làm vậy là bình thường mà đúng không?"
"Ừm." Ưng Đồng Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động để đặt cơm và mua thêm mấy cân táo.
Không lâu sau, bữa tối và táo được nhân viên giao hàng lần lượt đưa đến.
Cả hai bận rộn cả ngày đến giờ mới được ăn tối.
Trác Thù ăn tạm vài miếng cho đỡ đói rồi lại cặm cụi làm việc tiếp.
Ưng Đồng Trần ngước lên nhìn hắn, hỏi: "Anh bận lắm à?"
"Ừm, anh muốn làm xong thật nhanh để đưa em về." Trác Thù vẫn vùi đầu vào chồng báo cáo.
"Không sao đâu, anh cứ làm việc của mình đi, em cũng có việc cần làm." Ưng Đồng Trần nhẩn nha ăn cơm xong, ngồi bên cạnh hắn bắt đầu gọt táo.
Trác Thù mỉm cười: "Chẳng lẽ em muốn tập gọt trái cây?"
"Ừm." Không biết Ưng Đồng Trần nghĩ gì mà lại nhoẻn miệng cười đầy âu yếm: "Lỡ như có một ngày nào đó anh già yếu chỉ nằm yên ở một chỗ.
Mà chuyện gọt táo đơn giản em cũng không biết làm..."
Ưng Đồng Trần đang nói dở thì bỗng dưng im bặt lại, nhìn chằm chặp quả táo trong tay, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trác Thù.
Lát sau, một bàn tay khe khẽ xoa đầu anh.
Trác Thù cười bảo: "Chúng mình bằng tuổi nhau mà, có già cũng sẽ già với nhau.
Khi đó chúng mình sẽ nằm chung một phòng bệnh, em đút anh ăn không cần gọt vỏ cũng được."
"Bằng đâu mà bằng."
"Anh bảo bằng thì là bằng! Ít hơn có hai ngày không tính."
"Thôi anh làm việc đi, đừng làm phiền em nữa." Ưng Đồng gạt tay hắn ra - thứ khiến tâm trí anh rối bời nãy giờ.
Hai người ai làm việc người nấy, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, bầu không khí tuy yên tĩnh nhưng không quạnh quẽ.
Cuối cùng Trác Thù cũng hoàn thành xong công việc, xem đồng hồ thấy bây giờ đã là rạng sáng.
Hắn quay sang nhìn Ưng Đồng Trần, người kia đã gục xuống bàn ngủ say từ lúc nào, chỉ để lộ gò má và chiếc kính cận chưa được tháo ra.
Hắn bèn nhẹ nhàng tháo kính giúp Ưng Đồng Trần, nhích lại gần, lẳng lặng ngắm gương mặt ôn hòa đang say giấc nồng của đối phương.
Bất giác, ánh mắt hắn dành cho người kia đã đong đầy ý cười ấm áp.
Thật tuyệt biết bao nếu bình thường em ấy cũng dịu dàng như vậy.
QAQ
Trác Thù khom lưng bế Ưng Đồng Trần lên, đối phương hé mắt ra: "Xong rồi à?"
"Ừm."
"Vậy thì về thôi."
"Muộn lắm rồi, em ngủ ở đây một đêm đi.
Sáng mai anh sẽ đưa em về trường." Trác Thù mở cửa phòng nghỉ ra, đặt Ưng Đồng Trần lên chiếc giường êm ái rồi cởi giày giúp người yêu.
Ưng Đồng Trần buồn ngủ rũ cả mắt, nghĩ bụng trời lạnh như này mà phải đi đường vào đêm hôm thì đúng là khổ không chịu nổi.
Thế là anh trở mình, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trác Thù nằm lên giường, vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của anh rồi siết chặt nó trong lòng bàn tay mình, chẳng hề ngần ngại ôm chầm anh vào lòng.
Vào giây phút này, hắn không còn canh cánh nỗi lo bị Ưng Đồng Trần bắt quả tang và đạp mình một phát bay khỏi giường nữa, đúng là thích thật đấy.
Ngày hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức đã reo.
Trác Thù choàng tỉnh giấc: "Dậy thôi nào."
"Hưm..." Ưng Đồng Trần mơ mơ màng màng đáp lại bằng giọng ngái ngủ, xong rồi co mình vào ổ chăn bông.
Trác Thù khá bất ngờ, nhớ lại trước đây mỗi lần hắn thức dậy thì Ưng Đồng Trần đã đi làm từ sớm, nào có ngủ nướng trên giường như thế này đâu.
"Nếu em thích chiếc giường này thì lát nữa anh sẽ thuê người chở nó đến nhà em nhé." Trác Thù cảm thấy mình đúng là một người bạn trai chu đáo, xun xoe nịnh tiếp: "Em thấy sao?"
"..." Ưng Đồng Trần xốc chăn ngồi dậy, xoay người xuống giường mặc quần áo: "Chỉ giỏi làm mấy trò con bò."
Hai người nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu.
Ngoài trời gió rít lên từng cơn, Ưng Đồng Trần vội vàng chui vào trong xe, nói: "Anh về đi, không cần đưa em đến trường đâu."
"Lắm lời thế." Trác Thù nói xong cũng tự thấy giọng điệu mình hơi gắt gỏng, bèn giả bộ đằng hắng vài tiếng.
Nhác thấy Ưng Đồng Trần mấp máy môi toan nói gì đó, hắn lập tức chặn họng: "Em đừng nói nữa, hôn anh đi."
Ưng Đồng Trần: "..."
Trác Thù chờ mãi chờ mãi nhưng lại không nhận được nụ hôn như mong đợi.
Hắn đành chủ động rướn người về phía trước, hôn chụt một cái lên khóe môi anh, bấy giờ mới hài lòng ngồi xuống ghế.
Sau khi xe nổ máy, Ưng Đồng Trần gác cùi chỏ lên cửa xe, chống cằm nhìn phố xá ngoài cửa sổ.
Anh làm thinh không nói câu nào, ấy nhưng đuôi mắt lại khẽ cong lên.
Trên đường có rất ít người qua lại, chẳng mấy chốc họ đã đến trường học, bây giờ mặt trời ở đằng Đông mới bắt đầu ló dạng.
"Từ từ." Trác Thù gọi Ưng Đồng Trần lại, lấy chiếc khăn len dự phòng trong xe ra, bước lên trước quàng cho anh: "Đừng để bị cảm lạnh nhé."
"Biết rồi, anh mau về đi."
"Tối nay chúng mình hẹn hò đi.
Anh làm xong việc rồi."
"...! Ừm." Ưng Đồng Trần nhìn đồng hồ rồi vội vã chạy về phía tòa nhà dạy học.
Song cuối cùng anh vẫn không cầm lòng được mà ngoảnh lại nhìn thoáng qua, thấy Trác Thù vẫn đứng đó ngóng mình, bèn vẫy vẫy tay.
Bấy giờ hắn mới chịu vào trong xe, rời khỏi trường học.
"Em chào thầy, hôm nay thầy đến sớm thế ạ!" Trác Tử vào lớp cất tiếng chào, vừa ngồi xuống đã thấy chiếc khăn quàng trên cổ thầy chủ nhiệm.
Nó ngạc nhiên thốt lên: "Í, thầy cũng thích khăn len của hãng này ạ? Anh trai em cũng có một cái giống y hệt luôn."
Ưng Đồng Trần bình tĩnh gật đầu, đáp: "Ừ, chắc do khăn của hãng này ấm."
Trác Tử bất chợt ghé đầu qua, hít lấy hít để: "Anh trai em cũng hay xịt mùi nước hoa này nữa ạ!"
Vẻ mặt Ưng Đồng Trần cứng đờ: "Mùi hương này rất được phái nam ưa chuộng, nhiều người dùng cũng là chuyện bình thường."
Trác Tử trợn tròn mắt nhìn thầy chằm chằm.
Rõ ràng...!rõ ràng trên người thầy chả có mùi gì cả! Nó chỉ trêu thầy thôi mà!
Trong cơn thảng thốt, nó bỗng nảy ra một ý tưởng - một bí mật cực kì kinh hoàng! Có lẽ chỉ cần tóm được cơ hội bắt gian tại trận là nó có thể vạch trần sự thật anh trai mình hú hí với anh vợ!
Đúng rồi, người yêu của anh nó ở nước ngoài cả năm trời, lâu lâu mới về nước được một lần.
Mà đúng lúc này lại xuất hiện một chàng trai hao hao giống người yêu, đây quả là một thế thân hoàn mĩ dành cho anh nó.
Mỡ dâng đến tận miệng mà không húp thì đúng là thánh! Thế mới bảo yêu xa khó lắm chứ bộ!
Ủa, thế cái này gọi là tâm lí vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi nhở?
Trác Tử càng nghĩ càng thấy toang, thân là người đã khám phá ra bí mật động trời này, nó cảm thấy khả năng anh mình bị sét đánh cho tơi bời là rất cao.
"Cả lớp đã có mặt đông đủ rồi thì tranh thủ học bài đi."
Ưng Đồng Trần cảm thấy ánh mắt Trác Tử nhìn mình càng ngày càng kì lạ.
Anh lo lắng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, bèn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng học, nhưng một mực không lại gần bàn Trác Tử.
Đợi đến khi lớp học buổi chiều kết thúc, Ưng Đồng Trần giao bài tập về nhà cho hai ngày cuối tuần rồi rời đi.
Hôm nay là thứ sáu đồng thời cũng là dịp Giáng sinh.
Các cô cậu học trò đều sốt ruột mong chờ tan học để được hẹn hò với người mình thương, chỉ loáng một cái mà tụi nhỏ đã về hết, khuôn viên trường im ắng hơn hẳn.
Ưng Đồng Trần thu dọn đồ đạc và lái xe đến K.W.
Anh đỗ xe xong, bước tới cổng thì thấy một cây thông Noel hoành tráng được đặt bên cạnh linh vật trước cửa trung tâm thương mại.
Dòng người nô nức kéo nhau về đây làm chật kín cả cửa ra vào, nhưng anh chỉ nhìn lướt qua cũng đã nhận ra Trác Thù đứng bên cây thông.
Dường như hắn như cũng cảm giác được, quay đầu nhìn lại đây, nhoẻn miệng cười với anh.
"Anh đợi lâu chưa?" Ưng Đồng Trần hỏi.
"Không lâu lắm." Trác Thù mỉm cười: "Đi thôi, anh đặt chỗ trước rồi."
Hôm nay là ngày mà người người nhà nhà hẹn nhau ăn cơm.
Thế nên nhà hàng nào cũng có một dãy khách khứa xếp hàng chờ dài cổ để được vào.
Trác Thù dẫn anh đến nhà hàng kiểu Âu ở tầng cao nhất, là nơi lần trước họ dùng bữa với người phụ trách khu vực.
Cơm nước xong xuôi, họ bước ra khỏi tòa nhà, đi dạo vòng quanh khu phố.
Không biết ngoài trời đã đổ mưa tuyết rơi từ bao giờ, Ưng Đồng Trần ngẩng đầu lên, đưa tay ra hứng.
Những bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay anh, được một lúc là tan ra.
Anh cúi đầu nhìn giọt nước loang trên tay, ngay sau đó một bàn tay duỗi ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Trác Thù nhét tay anh vào trong túi áo hắn, nói: "Coi bộ em không sợ lạnh ha?"
Ưng Đồng Trần mỉm cười, nhìn đám đông tấp nập xung quanh mình.
Ở đây hầu hết là các cặp đôi đi cùng nhau, cặp nào cũng thân mật thầm thì những lời yêu, nào có rảnh để ý đến