Nhật Minh nảy giờ đứng bên này quan sát hai người nên đã thấy toàn bộ sự việc, anh không khỏi nóng giận, Hạ Du mà anh từng biết đây sao? Ngang nhiên để cho trai nắm tay, rồi giờ còn ôm nhau thắm thiết, có phải nếu hôm nay anh không theo dõi thì cô xem anh như trò chơi mà đùa giỡn không?
Anh không nhịn được mà đi tới kêu lớn hai từ “Buông ra” cho hai người họ nghe.
**
“Nhật…Nhật Minh…chú... sao chú lại ở đây?”
Hạ Du thấy anh đứng đó thì run rẩy khiếp sợ. Nhật Minh nghe cô hỏi mình như thế, thì liền khinh bỉ nhìn cô.
“Nếu tôi không ở đây thì sao thấy được cảnh cháu và người con trai khác ôm nhau.”
“Không phải như thế, chú nghe cháu giải thích.”
Hạ Du vùng vẫy tránh thoát cái ôm của Thành Dương rồi chạy lại nắm tay anh, ra sức mà giải thích. Nhật Minh hất mạnh bàn tay cô đang nắm ra rồi quát to:
“Tôi không có mù mà không thấy những gì nảy giờ hai người đã làm.”
“Chú tin cháu được không? Cháu thật sự chỉ xem anh ấy là anh trai của mình thôi."
Thành Dương nghe hai người nói chuyện như thế thì biết được người đang đứng trước mặt này, chính là người chú mà cô vừa nhắc khi nảy. Anh tức giận đi lại, kéo Hạ Du vào lòng rồi nhìn thẳng vào mặt anh nói:
“Đúng, tôi thích cô ấy đấy, tôi thích cô ấy nhiều năm rồi và cô ấy cũng thích tôi.”
“Thành Dương anh nói gì thế, em xin anh đừng có nói bậy nữa mà.”
Hạ Du hoảng sợ khi nghe lời nói của anh ta, xong quay qua nhìn Nhật Minh lắc đầu ý nói không phải như thế, nhưng trái ngược với cô Nhật Minh nhìn cô một cách chán ghét rồi đau đớn nói:
“Thì ra nhiều năm qua cháu xem tôi như một trò chơi ư? Cháu cố ý làm cho tôi yêu cháu, rồi giờ tôi mới phát hiện ra những gì cháu làm, những gì cháu nói, chỉ là giả tạo? Hạ Du rốt cuộc cháu xem tôi là gì?”
Nhật Minh gào thét lên bắn ánh mặt đỏ ngầu đầy tức giận nhìn về phía hai người đang ôm nhau.
“Không, Nhật Minh chú nghe cháu nói, những gì cháu làm, những gì cháu nói đều là sự thật, cháu thật sự yêu chú mà, chú hãy tin cháu có được không?”
“Tin cháu? Cháu làm cho tôi yêu cháu, rồi giờ tôi thấy cháu bên người đàn ông khác, cháu làm tôi đau đớn, rồi giờ cháu nói tôi hãy tin cháu, tôi tin như thế nào đây?”
“Hạ Du em không cần phải lừa dối anh ta nữa, dù sao anh với em cũng nên công bố quan hệ rồi, tránh để anh ta hiểu lầm thêm nữa."
Thành Dương vẫn không buông tha, mà cố ý nhìn Nhật Minh rồi nói những lời khiêu khích anh.
“Thành Dương! Anh nói bậy bạ gì đó, anh mà còn nói nữa em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
Hạ Du gào khóc quát Thành Dương xong quay qua nói với Nhật Minh.
“Cháu không có, hơn mười năm nay cháu chỉ yêu có mình chú, chú hãy tin cháu có được không?”
“Hừ! Cháu bớt diễn kịch trước mặt tôi đi, tôi nhìn rõ bộ mặt của cháu rồi. Từ đây về sau cháu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói rồi Nhật Minh xoay người bỏ đi, hai tay nắm chặt lại, có phải anh đã sai khi yêu cô rồi không? Có phải anh đã sai khi đã chờ đợi cô rồi không? Cô ấy là người bướng bỉnh, muốn gì là được đó nên anh sao có thể nghĩ cô đang nghiêm túc thích mình chứ, chẳng qua anh chỉ là đồ vật mà cô muốn có thôi. Anh đúng là một thằng thất bại mà.
Nhật Minh vừa đi vừa cười tự giễu bản thân rồi quay trở về khách sạn chuẩn bị bay về Thành Phố, anh không muốn ở đây nữa.
Hạ Du thấy anh đi thì liền hoảng sợ, tâm trí cô mách bảo nếu không đuổi theo, thì cả đời này cô sẽ mất anh vĩnh viễn. Suy nghĩ vừa dứt Hạ Du liền không ngần ngại mà đẩy mạnh Thành Dương ra, bỏ mặt anh ta đằng sau rồi chạy