[…]
“Đi ra.”
Mới bước vào phòng vừa đóng cửa lại đã nghe được lời nói lạnh lùng của anh đối với cô, cô không khỏi buồn tủi trong lòng, người mình yêu lại không tin tưởng mình, cái cảm giác này nói sao đây? Nó khó chịu lắm.
“Nhật Minh! Chú nghe cháu cháu giải thích chút được không?”
“Tôi không muốn làm đồ chơi của cô nữa, cô đi đi.”
“Chả phải chú mới thừa nhận chú yêu cháu sao?”
“Lúc trước thì có, giờ thì không?”
Hạ Du nghe anh nói thế thì liền phì cười, cái điệu bộ nói chuyện này sao giống ghen quá nhỉ? Cô đi từ từ qua đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, rồi quan sát biểu cảm của anh như thế nào?
Nhật Minh thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, thì có chút không quen, định quay người đi thì bị cô nhào vào ngực ôm lấy. Anh có chút giật mình, đây là lần đầu cô chủ động ôm anh như vậy, anh nên vui hay buồn đây?
Thấy anh không đẩy mình ra thì cô biết anh đã bớt giận phần nào rồi, nên dụi dụi đầu vào ngực anh thủ thỉ:
“Cháu phải làm sao thì chú mới hết giận? Mới tin lời cháu nói đây?”
“Sao chú cứ im lặng hoài thế? Chú hết yêu cháu thật rồi hả? Rõ ràng khi nảy chú mới nói yêu cháu mà?”
“Rõ ràng chú yêu cháu sao lại nói dối? Rồi lạnh lùng xa cách với cháu?”
Bị cô hỏi nhiều câu hỏi như thế Nhật Minh bắt đầu bối rối, nảy anh nóng giận quá nên khai ra bản thân mình đã yêu cô luôn, nhưng giờ muốn phản bác cũng đã muộn rồi, nên anh lạnh lùng lên tiếng:
“Đừng đánh trống lãng, đi ra đi tôi còn chuẩn bị bay về Thành phố nữa.”
“Không, chú đánh cháu hay làm gì cháu, cháu cũng không buông ra đâu?”
“Cháu…ưm...ưm”
Nhật Minh bất ngờ mà mở to mắt nhìn người trước mặt, cô đang hôn anh, đúng chính là hôn, cô nay sao bạo thế? Không được, nếu để cô làm càng như thế thì có nước anh vượt ra ranh giới mất.
Anh đẩy mạnh cô ra làm cô mất đà ngã ngửa ra sau, anh hoảng hốt dơ tay ra, ôm eo cô kéo lại vào ngực mình.
Hạ Du bây giờ vẫn còn hoảng nên cứ đứng im cho anh ôm như thế nào thì ôm, tới khi nghe được tiếng anh nói trên đầu mình.
“Cháu làm cái gì thế, biết bản thân đang làm gì không?”
Hạ Du không trả lời anh mà xô mạnh anh ngã lên giường, sau đó nhanh chóng bò lên ngồi trên người anh. Cúi xuống nắm cà vạt anh kéo ra rồi chất vấn anh:
“Nói, chú có còn yêu cháu không?”
Nhật Minh lúc này thật sự đã sợ hãi trước cô nhóc trước mặt này rồi, hôm nay cô ăn phải lá gan gì mà manh động thế, dám ra tay với anh luôn.
“Chú còn không chịu nói.”
Tay Hạ Du bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi của anh, sau đó ở trên ngực anh mà vuốt ve khiêu khích.
Nhật Minh bắt đầu cảm thấy nóng rực, cô mới đụng chạm một xíu mà anh đã phản ứng rồi, không được, anh phải chạy đi tắm nước lạnh mới được. Nghĩ là làm anh đẩy Hạ Du sang một bên rồi ngồi nhanh, định đứng lên thì đã bị cô kéo ngược lại rồi nhanh chóng ngồi trở lại trên người anh.
“Muốn trốn, đâu có dễ.”
“Cháu hỏi lại? Chú có còn yêu cháu không?”