[…]
Hôm nay là ngày mà Nhan thị và Mạc thị ký hợp đồng với nhau, nên bây giờ Hạo Nhiên đang cùng Tiểu Ân trên đường đi đến công ty Mạc thị.
Ngồi trên xe Hạo Nhiên không thôi nghĩ về cô nhóc phiền toái lần trước, không biết cô nhóc đó là gì của Mạc Nhật Minh nữa? Làm việc chung công ty hay có quan hệ gì với nhau? Nếu gặp lại cô nhóc đó cậu sẽ làm gì? Hay làm quen với cô ấy nhỉ? Ý hay đấy, cậu nhất định sẽ xin số điện thoại của cô mới được, cô là người đầu tiên làm cậu có thể nói nhiều và phản ứng mạnh như thế, cậu không thể bỏ qua được.
Tiểu Ân lái xe đằng trước nhìn qua kính thấy Hạo Nhiên ngồi suy nghĩ vu vơ, rồi cười một mình làm cậu lắc đầu một cái. Hành vi của Tổng giám đốc như chàng trai đang yêu đương vậy, không biết cô gái nào làm cho Tổng giám đốc anh có thể cười được nhỉ? Nhất định là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang mới trị được tên lạnh lùng này. Cậu thật sự muốn nhìn thấy cô gái đó quá đi, muốn mở mang tầm mắt, cũng như muốn hỏi cô ấy làm cách gì mà có thể trị được Tổng giám đốc nhà cậu.
[…]
Hai mươi phút sau tại công ty Mạc thị.
“Tổng giám đốc! Đã tới công ty Mạc thị rồi ạ!”
“Ừ…cậu đi đậu xe đi, tôi ở đây đợi cậu.”
“Vâng”
Hạo Nhiên bước ra xe rồi đứng qua một bên để chờ Tiểu Ân cùng vào, thì lúc xoay người đụng phải một người, làm người đó té xuống đất. Hạo Nhiên hốt hoảng đỡ người đó đứng dậy rồi vội vàng lên tiếng:
“Xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý, cô có sao không? Hay tôi đưa cô đi bệnh viên nha.”
Hạ Linh đang chuẩn bị vào công ty làm thì lúc đi ngang qua một người, bất ngờ anh ta quay qua cô không kịp né nên liền cứ như thế mà té ngã. Do cô đang mặc váy ngắn không có gì bảo vệ, nên bắp chân bị cà xuống đất, trầy một mảng đang rớm máu.
Hạ Linh thấy mình lại bị thương thì liền nổi giận ngước lên mắng người kia:
“Anh có biết nhìn đường không hả? Anh…”
Hạo Nhiên đang đỡ cô vừa hay cô cũng quay qua nhìn, nên cứ như thế hai người chạm mặt nhau, ngay sau đó cả hai đều đồng thanh la lên:
“Là anh.”
“Là cô.”
Hạ Linh thấy cái người hôm trước đụng mình ở gần công viên thì liền vùng mình tránh tay cậu ra, sau đó bước lùi về sau. Dơ tay lên chỉ tay vào mặt cậu.
“Anh cố ý đúng không?”
“Cô muốn nói cái gì?”
“Tôi nói anh cố ý có phải không? Lần trước anh cũng đụng tôi bị thương ở tay, giờ lại đụng nữa, nhưng lần này là bị thương ở chân, anh dám nói anh không cố ý?”
Hạo Nhiên nghe cô ta nói thế thì cười phá lên một tiếng rồi từ từ đi lại phía cô ta, Hạ Linh thấy cậu cứ tiến về phía mình thì sợ hãi lùi bước.
“Anh…anh muốn làm gì?”
Hạo Nhiên không trả lời cô ta liền, mà chòm người tới gần cô ta rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tôi và cô không quen biết gì nhau thì tôi làm gì mà cố ý đụng phải cô? Tôi đây còn đang nghĩ cô mới là người cố ý hết lần này tới lần khác gây chú ý với tôi đấy, nói đi cô muốn gì?”
“Anh…anh nói bậy bạ