Hạ Du từ khi bước vào buổi tiệc cho đến giờ thì mọi người xung quanh cứ nhìn cô xì xào, cô khá khó chịu khi gặp mấy tình huống này. Không phải họ nhìn không mà họ còn nói những lời khen ngợi nhưng cũng không quên những lời chê bai.
Cô có như thế nào thì cũng không tới phiên họ nhận xét, cứ bình thường mà tham dự có sao đâu sao cứ thích soi mói người ta thế.
Hôm nay không phải vì nể gia đình bác Mạc thì không có chuyện cô tới đây tham gia đâu.
Để chuẩn bị đến đây dự tiệc từ chiều cô đã phải bận biệu chuẩn bị như là váy, trang sức, làm tóc, trang điểm, giày đủ thứ làm cô khá mệt mỏi, cô không hề thích tới những nơi buổi tiệc như thế này bởi vì nó quá ồn.
Bây giờ cô đang mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh dương điểm thêm trên đó là những viên pha lê lấp lánh, cổ ngực không khoét sâu lắm nhưng vẫn tạo được sự quyến rũ, phần eo được thắt một chiếc nơ nhỏ cùng màu với chiếc váy. Trang sức mà hôm nay cô chọn là của nhãn hiệu Tiffany & Co kèm theo đó là đôi giày pha lê xanh dương làm nổi bật cho bàn chân đẹp của cô. Hôm nay cô cũng trang điểm nhẹ nhàng cho bản thân mình và cô khá hài lòng với sự lựa chọn của mình hôm nay.
Mọi thứ hoàn hảo cứ như thế mà mặc lên người cô khiến cô khi vừa bước vào bữa tiệc đã gây sự chú ý cho mọi người nhưng cô không quan tâm mà tiến lại một chỗ ít người rồi ngồi xuống.
Cô cũng không muốn phải ở nơi quá sáng hay quá nổi bật vì như thế một là sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm khó chịu, hai là nếu người kia xuất hiện là phát hiện ra cô ngay, cô vẫn chưa biết nên đối diện với anh như thế nào đây nữa.
Đang ngồi lướt facebook một cách nhàm chán bỗng cô thấy một đôi giày da màu xám dừng lại trước mặt mình, cô từ từ ngẩn đầu lên bắt gặp khuôn mặt quen thuộc đang nhìn mình cười sau đó cô trợn to mắt há to miệng đầy kinh ngạc.
“Anh…anh trai bao”
Nụ cười trên miệng của Hạo Nhiên vì hai chữ “trai bao” của cô mà cứng đờ lại sau đó thì giật giật không thể nói nên lời.
Thấy mặt Hạo Nhiên từ từ đen lại, cô bây giờ mới ý thức được mình vừa mới nói gì thì liền đứng lên quơ tay loạn xạ rồi vội vàng nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, em không có ý đó tại em quen miệng, anh đừng để trong lòng nha!!”
Sau đó cô đưa ánh mắt đáng thương nhìn Hạo Nhiên mong anh bỏ qua cho cô.
Dĩ nhiên chiêu này của cô đã hoàn toàn hạ gục được cậu ta.
Hạo Nhiên thở dài một cái rồi dơ tay lên vuốt tóc cô.
“Không có gì đâu”
“Mà anh sao lại ở đây thế? Anh cũng là khách mời của bữa tiệc này hả?”
“Ừm, còn em?”
“Em á? Em cũng được mời tới đây làm khách luôn, thật trùng hợp được gặp lại anh, nếu anh không ngại có thể ngồi cùng em không? Em ngồi có một mình à”
“Được”
Nhận được câu trả lời của cậu ta, cô cười vui vẻ nắm lấy tay cậu ta kéo lại ghế ngồi xuống, sau đó bản thân cũng ngồi kế bên rồi quay qua nhìn Hạo Nhiên hỏi:
“Anh lại đây gặp em sao?”
“Ừm”
Hạo Nhiên cũng không giấu cô mà thẳng thắng thừa nhận.
Câu trả lời của Hạo Nhiên làm cô càng vui hơn sau đó cô lại tiếp tục hỏi:
“Sao anh thấy em thế? Em ngồi ở chỗ khuất thế mà”
“Anh quan sát bữa tiệc xem sao thì phát hiện em ngồi bên này nên tính qua chào hỏi em thôi”
“Anh không sợ em à?”
Cô nhìn thẳng vào anh rồi chờ anh lên tiếng, anh ấy qua đây tìm cô chắc là bỏ qua chuyện mấy tháng trước rồi nhỉ, nếu vậy cô muốn kết bạn với anh đẹp trai này nha!!!
“Sao lại sợ?”
Anh nhíu mài không hiểu hỏi ngược lại cô, cô khá bất ngờ khi anh hỏi ngược lại mình, chẳng lẽ anh không nhớ chuyện ở quán Bar và ở nhà hàng ăn uống đó sao?
“Anh…anh không còn nhớ mấy chuyện em phá anh rồi kêu anh là trai bao à?”
Anh nghe cô nói thế thì miệng nở nụ cười, nhìn cô rồi từ từ nói:
“Mấy chuyện nhỏ đó, anh tại sao lại sợ em? Sợ em phá anh nữa à?”
Hạ Du không trả lời mà nhìn anh gật đầu, cái gật đầu của cô làm anh thật sự phải bật cười lên tiếng.
“Nếu anh sợ em phá anh vậy anh tới đây làm quen nói chuyện với em làm gì?”
Cô nhíu mày lại tỏ ra đang suy nghĩ gì đó rồi bỗng la lên:
“Đúng