Nhật Minh thấy cô rời đi thì cũng đứng lên đi về hướng Hạo Nhiên.
Từ xa anh thấy Hạo Nhiên nhìn theo bóng ai đó nhưng vì bóng dáng đó bị khuất vào đám đông nên anh không thấy được người đó là ai.
“Chào Nhan tổng, sao anh đứng đây một mình thế?”
Hạo Nhiên đứng theo dõi bóng lưng Hạ Linh rời đi, bất ngờ bị ai kêu liền giật mình quay lại.
“À, Mạc tổng hả? Anh mới hỏi tôi gì á?”
Anh nhìn cậu cười rồi hỏi lại lần nữa: “ Tôi hỏi anh
làm gì mà đứng đây có một mình thế?”
“À, tôi…tôi đang đợi bạn. Mà anh không đi tiếp mấy
chủ doanh nghiệp khác à?”
“Đã chào hỏi qua”
**
“Tìm cơ hội đưa ly rượu này cho Mạc Tổng”
“Vâng thưa anh”
Sau khi đợi người phục vụ đi rồi, người đàn ông liề lấy điện thoại trong túi ra điện cho Hạ Linh nói đã hành động, sau đó xoay người tránh mặt đi.
Người phục vụ đi xung quanh tìm kiếm Nhật Minh nhưng chả thấy đâu, đi mãi tới chỗ ít người thì thấy anh đang nói chuyện với một người đàn ông khác, nên cậu ta không do dự mà bưng khay rượu tới mời.
“Mạc tổng, rượu của ngài đây ạ”
Nhật Minh định lên tiếng bàn về vụ làm ăn với Hạo
Nhiên thì đã bị lời nói của cậu phục vụ cắt ngang, anh liền quay người qua nhìn cậu ta gật đầu sau đó cầm lấy ly mà cậu ta đưa cho mình đem qua đưa Hạo Nhiên.
Cậu ta thấy ly rượu đáng lẽ ra của anh mà anh lại đưa qua người đang ông kế bên thì lúng túng lên tiếng:
“Mạc tổng! Đây là ly rượu của anh mà”
Nhật Minh tỏ vẻ không vui, lạnh lùng nhìn cậu ta hỏi:
“Chả phải trên khay còn một ly sao? Tôi lấy ly đó
cũng được mà”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu không còn gì thì cậu đi đi, chúng tôi còn phải bàn chuyện làm ăn nữa”.
Thấy anh không vui nhìn mình, cậu ta thoáng rùng
mình rồi gật nhẹ đầu sau đó quay người rời đi.
Sau khi thấy cậu ta rời đi khỏi, Nhật Minh mới quay
qua nâng ly rượu lên rồi nhìn Hạo Nhiên nói:
“Nào, chúng ta uống một ly xem như chúc mừng chúng ta trở thành đối tác làm ăn cũng như chúc cho dự án này thành công mỹ mãn”.
“Được” Hạo Nhiên cũng nhìn anh gật đầu cười.
**
Người đàn ông khi nảy thấy cậu phục vụ đi lại thì liền đi lên một bước ngăn cậu lại hỏi: “Sao rồi?”
Cậu phục vụ tỏ ra lúng túng sau đó không dám nói sự thật.
“Tôi…tôi đã đưa ly rượu đó cho Mạc tổng rồi”
“Được, vậy tiếp theo cậu hãy đi tìm cô gái trong tấm hình này, rồi tìm cách đưa ly rượu còn lại này cho cô ta”
Cậu ta nhìn tấm hình mà người đàn ông cầm trên tay thì liền nhíu mài, cô gái trong tấm ảnh đang nở một nụ cười thật tươi nhìn như một thiên thần đang nhìn cậu vậy, cậu không khỏi nghĩ tại sao cô gái này cũng bị người đàn ông trước mặt này tính kế vậy.
“Còn đứng đó, sao không đi” người đàn ông thấy cậu ta không trả lời mà cứ nhìn hình của cô thì liền tức giận.
Nghe được tiếng quát lớn của ông ta cậu hoảng sợ trả lời: “Vâng, tôi đi ngay”
Nói xong cậu xoay người cầm ly rượu rời đi, sau một hồi tìm kiếm thì thấy cô vừa đi ra từ hướng nhà vệ sinh, cậu tính đi qua nhưng đi được một khúc thì liền đứng lại nhìn ly rượu trên khay rồi ngước lên nhìn cô, sau đó trong đầu cậu nghĩ * người con gái này, cậu không muốn làm hại* nghĩ
xong cậu xoay người đi sang hướng khác.
Thấy trước mắt có một cô gái tựa tựa giống cô, cậu ta không suy nghĩ