“Minh Vũ mày làm gì vậy, đừng làm nó sợ mà”
Cô chạy lại tách Minh Vũ và Mộng Tiệp ra nhưng Minh Vũ đang tức giận nên không để ý tới cô mà hất mạnh cô ra làm cô ngã ra sau, may mà có Nhật Minh ở phía sau đỡ nên cô không bị ngã xuống đất.
“Cậu ấy đang tức giận, em đừng qua đó, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết đi”
Nhật Minh sợ cô lại bị Minh Vũ hành động thiếu suy nghĩ mà làm cô bị thương nên anh liền nói nhỏ khuyên ngăn.
“Nhưng…lỡ Mộng Tiệp bị cậu ta làm bị thương thì sao?”
“Em quên rồi à, cậu ấy nói Mộng Tiệp là người quan trọng nhất với cậu ấy mà, thì làm sao cậu ấy có thể làm tổn thương đến người mình yêu được, em nói có đúng không?”
Cô ở trong lòng suy nghĩ, lời anh nói cũng đúng nhưng giờ nhìn Minh Vũ tức giận như vậy lỡ cậu ta không kiềm chế được cảm xúc mà ra tay với Mộng Tiệp thì sao.
Cô nhíu mài lo lắng nhìn anh sau đó quay sang nhìn Minh Vũ và Mộng Tiệp.
***
Minh Vũ thấy Mộng Tiệp lắc đầu nhưng vẫn chưa nguôi giận mà hỏi lần nữa nhưng lần này giọng của cậu đầy sự đau đớn.
“Vậy bé cưng sao rồi? Em tới đây để tự ý bỏ đi nó mà không xin ý kiến của tôi phải không?”
Mộng Tiệp ở trong lòng cậu lắc đầu một cái nữa xong nức nở trả lời:
“Không…không có…em không có tới đây để bỏ đi bé cưng”
Minh Vũ nghe cô phủ nhận thì khuôn mặt trở nên vui vẻ, kéo cô từ trong ngực ra mặt hớn hở nhìn cô hỏi:
“Vậy em chưa bỏ bé cưng?”
Cô nhìn anh gật đầu một cái sau đó cúi thấp đầu lo sợ.
Cô sợ cậu bắt cô phá thai, cô sợ cậu sẽ không yêu thương cô nữa vì cậu còn quá trẻ làm sao có thể chấp nhận mình làm cha sớm như vậy, cô sợ lắm, cô nghĩ nếu cậu không chấp nhận đứa bé này cô nhất quyết sẽ giữ lại cho riêng mình và không cần cậu chịu trách nhiệm nữa.
Thấy mặt cô có vẻ buồn buồn cậu ngưng lại vẻ tươi cười khi nảy mà đỡ cô đi lại ghế ngồi, sau đó nâng cằm cô lên kéo qua đối diện với cậu.
“Em sao vậy? Sao lại buồn?”
Mộng Tiệp run sợ nắm lấy tay Minh Vũ mặt mếu máo nói:
“Minh Vũ! Anh đừng bắt em phá thai có được không?”
Minh Vũ nhíu mài sao đó giọng tức giận nói:
“Ai nói tôi muốn bỏ con hả”
Mộng Tiệp thấy cậu lại tức giận, nước mắt của cô lại một lần nữa rơi xuống không trả lời cậu.
Hạ Du bên này đã nhịn không được nữa nên chạy qua đẩy Minh Vũ ra sau đó ngồi xuống ôm Mộng Tiệp vào lòng rồi ngẩn đầu lên trừng mắt với cậu quát:
“Mày tức giận với nó làm cái gì, mày làm nó khóc rồi thấy không?”
Minh Vũ bây giờ mới kịp phản ứng lại, thấy Mộng Tiệp khóc lòng cậu nhói lên tự trách bản thân mình quá lỗ mảng, quá nóng vội.
“Thôi đừng khóc nữa, mày nói tao nghe mày đến đây làm gì? Rồi mày biết mày có thai từ khi nào?”
Hạ Du giọng nhẹ nhàng hỏi Mộng Tiệp tránh cho cô ấy kích động mà khóc, phụ nữ có thai không được khóc nhiều sẽ ảnh hưởng tới mẹ và thai nhi.
Mộng Tiệp ở trong lòng cô sụt sịt mũi một hồi đến khi nín khóc mới ngẩn đầu lên nói:
“Tao…tao tới…tới đây khám thai”
“Vậy mày biết mày có thai từ khi nào?”
“Sáng…sáng hôm qua”
“Mày cũng thiệt là, biết bản thân mình mang thai sao không báo cho nó biết, nó là cha của đứa bé mà”
“Tao…tao sợ”
“Em sợ cái gì hả?”
Minh Vũ xen vào gấp gáp hỏi:
“Mày có gì từ từ nói đừng làm nó sợ, mày im lặng cho tao nếu không tao tống cổ mày về không cho gặp nó và con mày luôn đấy”
Minh Vũ thức thời mà ngậm miệng lại đứng sang một bên nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Mộng Tiệp.
Mộng Tiệp quay qua nhìn Minh Vũ một cái rồi lại quay qua nhìn Hạ Du nói:
“Tao sợ nó kêu tao bỏ đứa bé”
Minh Vũ muốn im lắm nhưng nghe được cô nói thế thì anh kích động mà lao tới