Còn về vụ hạ thuốc cô thì anh đã điều tra ra người đó là ai rồi, sau khi tra hỏi thì người đó nói do Hạo Nhiên chịu nói chuyện với cô mà không đếm xỉa tới cô ta nên cô ta sinh hận mà muốn hãm hại cô.
Cô nghe xong cảm thấy thật buồn cười, từ khi nào người ta không nói chuyện với mình mà nói chuyện với người kia thì lại đi bỏ thuốc người kia vậy?
Nhật Minh muốn trừng trị cô ta nhưng cô lại không muốn mà xin anh bỏ qua cho cô ta, dù sao cũng chỉ là hiểu lầm với cũng không có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Anh nghe cô nói vậy tuy có chút tức giận nhưng cũng nghe theo cô bỏ qua cho cô ta nhưng mà trước khi thả cô ta đi anh cũng không quên buông lời cảnh cáo.
***
Hôm nay cũng vậy cô sau khi tan làm là lại chạy tới công ty anh chơi, nói vậy thôi chứ một phần cô tới đây để học hỏi công việc trước dù sao cô cũng học bên ngành liên quan tới kinh tế mà.
Vừa bước vào cổng công ty mọi người vẫn như vậy vẫn mỉm cười chào cô “Mạc phu nhân tương lai” do đã quen nên cô cũng chỉ biết cười đáp trả lại sau đó theo lối cũ mà đi lên phòng của anh.
Khi đi sắp tới phòng anh thì bị một người chặn lại, cô ngước lên nhìn, hóa ra người chặn cô lại là chị của cô, người mà từ lúc về nước tới giờ không hề nói được một lời nào mà tử tế với cô cả.
Cô lùi lại một bước sau đó ngẩn đầu lên nhìn Hạ Linh hỏi:
“Chị chặn đường em làm gì?”
Hạ Linh đang định đi vào phòng Nhật Minh có việc thì đụng phải Hạ Du, cô ta thấy cô thì liền tỏ ra không mấy vui vẻ, phải biết cả tháng nay cô ta khó chịu cỡ nào, việc Nhật Minh dẫn cô tới công ty rồi mọi người kêu cô là Mạc phu nhân là làm cô ta tức điên lên rồi.
“Mày tới đây làm gì? Đây là công ty làm việc chứ không phải chỗ để mày tới chơi”
“Em tới đây làm gì không liên quan tới chị, chị tránh ra giùm em”
Hạ Linh thấy cô làm lơ không xem câu hỏi của mình ra gì thì tức giận đi lại nắm chặt tay cô nói:
“Mày đừng có cố tình chọc ghẹo tao, nếu không tao cho mày phải trả giá thật đắt”
Bị cô ta nắm chặt, tay cô bỗng truyền đến một trận đau đớn, cô khẽ cau mài lại.
“Chị buông em ra, em có làm gì chị đâu, chị suy nghĩ đi đâu vậy hả? Em là em của chị đó, tại sao chị không ngồi lại suy nghĩ tại sao mình lại đối xử với chính đứa em gái ruột của mình như vậy?”
“Mày im ngay” cô ta mất bình tĩnh mà quát.
“Mày có tư cách gì mà kêu tao suy nghĩ, vậy tại sao mày không suy nghĩ tại sao tao lại đối xử như thế với mày?”
Hạ Du nhìn cô ta mãi một lúc sau mới lên tiếng:
“Em có làm gì sai chị hãy nói ra cho em biết để em còn biết đường mà sửa chứ, em không biết thì sao em sửa đây hả chị?”
Mắt của cô khẽ đượm buồn nhìn về hướng khác không dám đối diện với ánh mắt đầy căm thù đó của chị, cô không muốn nhìn đôi mắt đó, bởi đôi mắt đó khiến cô càng đau lòng về những chuyện đã qua.
“Mày còn giả vờ được hả, cũng chính mày năm đó đã…”
Giữa lúc Hạ Linh muốn nói ra sự thật năm đó thì bị Nhật Minh xen vào:
“Hai người làm gì ở đây vậy?”
Hạ Du khôi phục lại tâm trạng của mình rồi nhìn anh cười nói:
“Em gặp chị ở đây nên mới ghé hỏi thăm chị xíu thôi, đúng không chị?” cô khẽ nhìn qua Hạ Linh chờ cô ta trả lời.
Hạ Linh dù không muốn đóng kịch cùng cô nhưng vì có Nhật Minh ở đây nên cô ta đành phải làm theo.
“Đúng rồi đó, Du nhi ghé thăm em một chút mà anh cũng không cho à?”
Cô ta giải bộ làm giọng điệu hờn dỗi với anh, anh quay qua nhìn cô ta nói:
“Có đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi mà, hai chị em của em sao cứ bắt nạt anh miết thế, hồi nhỏ cũng vậy lớn lên cũng vậy”
“Lớn lên anh ức hiếp em thì có”
Hạ Du bên này sau khi nghe anh nói thì liền phản bác lại lời anh nói và không quên đưa ánh mắt đầy khinh bỉ về phía anh.
Nhật Minh nghe được cô có ý nói khích anh nhưng anh làm ngơ mà quay qua nhìn cô cười nói:
“Được được là anh sai, anh sai cả, về sao cho