Trong một căn phòng xa hoa bậc nhất của khách sạn “Moon” một trong những khách sạn lớn ở thành phố vang lên một âm thanh la lớn hoảng sợ.
“Các người là ai? Mau thả tôi ra, tôi sẽ kiện các người tội bắt người trái phép cho các người đi tù không có ngày ra cho các người biết. Khôn hồn thì mau thả tôi ra, tôi còn có thể bỏ qua cho các người.”
Ánh đèn sáng mờ mờ ảo ảo chiếu lên người đàn ông lịch lãm mặc trên người bộ vest xám thanh lịch, nếu cậu ta không đứng ở nơi như thế này thì sẽ không ai nghĩ cậu ta có thể mặc đồ như vậy mà đi bắt người. Phải, đó chính là Tiểu A bây giờ cậu ta không còn vẻ mặt điềm đạm, lịch sự như thường ngày nữa mà đổi thành một người có ánh mắt sắt lạnh nhìn ông ta.
Trên đời này cậu chưa thấy ai ngu ngốc như ông ta, Tổng giám đốc đã đích thân ra lệnh kêu bắt ông ta thì ông ta nghĩ anh sẽ sợ pháp luật sao? Hơn nữa dù có dính đến pháp luật đi nữa, anh ấy cũng không hề tỏ ra sợ hãi đâu, anh ấy là ai chứ Mạc Nhật Minh tổng giám đốc của Mạc thị đấy.
Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ điểm 7 giờ tối, cậu khẽ nhăn mài lại nghĩ Tổng giám đốc sao lâu như thế mà còn chưa tới nữa, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Cậu nói để cậu đến rước mà không chịu.
Cánh cửa bỗng mở mạnh ra, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, nguy hiểm ngẩn đầu lên cậu thấy anh đã tới thì liền thở ra một cách nhẹ nhõm.
Cậu đi lại đứng trước mặt anh.
“Tổng giám đốc.”
“Người đâu?” âm thanh chết chóc phát ra từ miệng Nhật Minh.
“Ở bên kia, tôi dẫn anh đi.”
Cậu lại ngửi được mùi rượu trên người anh, có lẽ lúc điện cho cậu kêu bắt lão già đó thì anh đang uống rượu.
Lão già đó thấy một người đàn ông nữa đi vào liền không sợ chết mà hét vào mặt anh.
“Thằng nhãi ranh, mau thả ông đây ra.”
Nhật Minh không giận mà từ từ ngồi xuống trước mặt lão, Tiểu A ra hiệu thuộc hạ bên cạnh giữ chặt lão lại không cho lão hành động gì làm tổn thương đến anh.
Anh đưa tay lên nắm lấy tóc lão kéo mạnh ra sao, mắt đỏ ngầu trừng nhìn lão nghiến răng nói:
“Đêm 20 tháng 10 ông có nhớ ở nhà hàng của ông có tổ chức bữa tiệc cho ai không?”
Bị đau, lão ta vùng vẫy chửi mắng anh.
“Thằng khốn mày bỏ tay ra, mày có tin lão cho mày chết không toàn thây không?”
Nhật Minh nhếch môi cười khinh bỉ lão, rồi kê mặt lại gần chút từ từ lên tiếng.
“Hình như ông quên tôi là ai thì phải?”
Vì đèn chính trong phòng không mở nên không gian tối om chỉ có được vài ánh đèn ngủ thì len lỏi. Lúc anh sát gần lão, lão mới hoảng sợ nhận ra anh giọng lắp bắp nói:
“Mạc…Mạc tổng.”
Anh gật gật đầu nói:
“Xem ra trí nhớ của ông cũng khá tốt đấy nhỉ?”
Thân thể ông ta run lên như linh cảm điều gì không lành mà nhìn anh.
Anh trở lại trạng thái khi nảy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão ta một lần nữa hỏi:
“Tôi hỏi ông? Đêm 20 tháng 10 nhân viên đưa rượu cho tôi là ai?”
Nhớ lại chuyện ngày hôm đó, lão nhận tiền của một người đàn ông rồi nghe theo lời người đó là đêm 20 tháng 10 cho cậu ta vào làm phục vụ và dặn ông nhận tiền xong thì không được nói cho ai biết cả. Nếu chuyện bại lộ mạng của ông sẽ cho cá ăn.
Mắt ông ta đảo qua đảo lại lo lắng tìm cách chối bỏ, sau một lúc ông ta cũng lên tiếng:
“Tôi…tôi không biết, ở…ở nhà hàng của tôi có nhiều nhân viên lắm.”
Với mấy cái