**Tại Mỹ**
Khánh Ân được sự nhờ vả của Minh Vũ mà sắp xếp cho cô học chung trường với mình để có gì dễ giúp đỡ hơn, điều đó hết sức khiến cậu ta đau đầu. Chưa kể học chung trường mà cậu ta còn phải đảm nhận luôn vị trí tài xế của cô với lí do cô mới đến không quen ai cả.
Chung cư cô đang ở cũng được Khánh Ân tìm và thuê giúp, nói tóm lại là tất cả mọi thứ cậu ta đều giúp cô cả. Cô rất rất biết ơn cậu ta, nếu không có cậu ta cô không biết bây giờ cô đã tìm được chỗ ở chưa nữa và vừa khéo nhà cậu ta gần chung cư cô ở chỉ 10 phút đi bộ nên đó cũng tiện cho mỗi lần cậu ta qua đón cô.
Nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh trên kia mà cô cảm thấy nhớ gia đình quá, cô rời đi cũng được một ngày rồi không biết mọi người bên đó giờ này đang làm gì nữa. Mỹ lúc này là ban đêm vậy ở Việt Nam đang là ban ngày rồi, mọi người chắc đang bận rộn với công việc cũng nên.
Quay qua cầm lấy tấm ảnh gia đình lên, tay nhẹ nhàng vuốt ve nó cô thì thầm:
“Con nhớ nhà quá và…cũng nhớ anh.”
Nói xong nước mắt khẽ rơi xuống trên gương mặt trắng hồng của cô nhưng được cô nhanh chóng lau đi.
Hãy là một cô gái mạnh mẽ để người ta không xem thường và đừng bao giờ tỏ ra yếu đuối để nhận sự thương hại của một ai.
Đặt tấm ảnh trở lại vị trí, cô leo lên giường, đây là buổi đầu tiên cô ngủ ở một nơi xa lạ nên có vài thứ chưa kịp thích nghi. Ví dụ như là giờ giấc nên cô nằm lăn qua lăn lại mấy lần rồi mới chìm vào giấc ngủ.
****
“Ting tong….ting tong…”
Do đêm qua trễ lắm cô mới ngủ được nên bây giờ cô vẫn còn đang nằm trên giường mà say giấc, nhưng hình như có ai đó không cho cô ngủ yên thì phải, sáng sớm bấm chuông cửa tìm cô chi sớm thế.
Cô mắt lờ đờ đi ra mở cửa, vừa lú đầu ra nhìn thì thấy Khánh Ân đứng trước cửa hai tay bỏ vào quần nhìn cô chằm chằm.
Cậu ta thấy bộ dáng của cô xong đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đưa lại gần cô chỉ lên đó. Cô nhìn vào và trợn to mắt, đã 8 giờ sáng rồi sao?Mà khoan đã hình như có gì đó sai sai.
Cô nhớ ra bản thân còn mặc đồ ngủ, đầu tóc lại rối tung lên nữa. Cô đóng cửa cái “rầm” sau đó nhanh chóng chạy đi vệ sinh cá nhân, thay đồ.
Khánh Ân ngoài cửa mặt đen lại, có làm gì thì cũng để cậu vào nhà đi chứ sao lại đóng cửa và bắt cậu đứng ngoài đây.
5 phút sau cô đi nhanh ra mở cửa cười tươi nói:
“Chào buổi sáng.”
Cậu gật đầu không nói.
Cô nhíu mài đi lại đứng trước mặt cậu ngẩn đầu lên lần nữa nói:
“Này! Tôi đang chào cậu đấy, sao cậu không chịu mở miệng ra nói vậy hả?”
Cậu cúi xuống ánh mắt hờ hững nhìn cô nói:
“Không thích.”
Cô tức điên lên trừng mặt với cậu.
“Có miệng mà không chịu nói vậy để làm gì hả? Chưng ha gì? Cái người gì đâu mà kì quái thế không biết.”
Cậu vẫn thản nhiên như